“Đi thôi, tối nay đi chơi bóng.”

“Chơi cái gì, nóng chết đi được.”

“Phải ra mồ hôi thì mới đã chứ. Đi đi đi, đánh xong tớ mời ăn khuya.”

“Vậy được.”

“Ê, cậu có đi không?”

“Đi chứ, tất nhiên là đi rồi.”

...

Ứng Hiểu Vũ ra khỏi thư viện vào giờ cơm tối, vừa lúc đụng phải mấy nam sinh cùng khoa cũng vừa đi ra.

Cậu nhận ra họ, nên lướt mắt nhìn thêm một chút.

Nhưng chẳng ai trong số họ để ý đến Ứng Hiểu Vũ, họ lướt qua cậu, hò hét ồn ào vừa náo nhiệt vừa thu hút, khiến Ứng Hiểu Vũ ngưỡng mộ trong lòng. Cậu không kìm được nhìn thêm một cái.

Vừa lúc, một cậu trong số đó quay đầu nhìn người bên cạnh thì liếc mắt chạm phải ánh mắt của Ứng Hiểu Vũ. Ứng Hiểu Vũ giật mình, vội vàng tránh đi, ôm chặt mấy quyển sách trong lòng, cúi đầu bước nhanh đi qua.

Ứng Hiểu Vũ là người như thế đấy: nhút nhát, tính cách trầm lặng, hơi rụt rè, trời sinh sợ xã giao.

Tuy học trong một trường đại học công nghệ có tỉ lệ nam nữ là 9:1, bất kể là trong khoa hay xung quanh cậu đều toàn là con trai, nhưng ngoài bạn cùng phòng, cậu chẳng có lấy một người bạn nam nào.

-- Thực ra thì với bạn cùng phòng cũng chẳng thân thiết gì, chỉ là so với những người hoàn toàn không quen biết, thì có vẻ quen thuộc hơn một chút thôi.

Bản thân cậu cũng hiểu, mình quá yên lặng, hoàn toàn không thể hòa nhập với đám con trai. Cậu chưa từng tự ti vì chuyện này, nhưng ít nhiều cũng có chút ủ rũ.

Cậu đã từng nghĩ rất nhiều lần, vì sao cậu lại không có bạn bè nam? Cậu cũng là con trai mà, cậu cũng muốn được vai kề vai, nói cười vui vẻ với những người cùng tuổi. Cậu thực sự muốn có bạn bè nam.

Nghĩ đến cảnh tượng đùa giỡn vừa rồi của đám nam sinh và ánh mắt vô tình chạm phải của một người trong số đó, sống lưng căng cứng của Ứng Hiểu Vũ từ từ mềm nhũn ra.

Trong đầu cậu bắt đầu lặp đi lặp lại một cảnh tượng: Nếu lúc đó cậu không tránh ánh mắt của cậu nam sinh kia, mà chủ động chào hỏi thì mọi chuyện có khác không?

Ứng Hiểu Vũ không biết.

Bởi vì cuộc đời không có nút reset hay quay lại.

Thôi vậy.

Ứng Hiểu Vũ ngẩng đầu, lặng lẽ bước về phía nhà ăn.

Khi đi ngang qua sân bóng rổ, nghe tiếng bóng đập thình thịch và tiếng đùa giỡn của các nam sinh, Ứng Hiểu Vũ quay đầu nhìn theo hướng âm thanh phát ra.

Cậu nhìn hết lần này đến lần khác, đến khi đi qua sân bóng, Ứng Hiểu Vũ mới thu lại ánh mắt.

Lúc này, vừa lúc có hai cô gái đi ngược chiều tới, khi lướt qua nhau, một trong hai người nói: “Lần này tớ đang xem cuốn này, vai thụ tên là Ứng Hiểu Vũ…”

Ứng Hiểu Vũ đắm chìm trong thế giới của riêng mình, hoàn toàn không để ý đến câu chuyện của hai cô gái kia.

Nhưng ngay khoảnh khắc ba chữ "Ứng Hiểu Vũ" được thốt ra, một chân cậu đã bước vào một thời không khác.

 


 

Làm thế nào mà Ứng Hiểu Vũ phát hiện ra thời không mình đang ở không đúng?

Chỉ trong chớp mắt, mọi thứ trước mắt đều thay đổi: Con đường chính thay đổi, hàng cây hai bên cũng khác đi, sân bóng rổ gần đó lúc nãy cậu vừa lướt qua đã biến mất, ngay cả ánh hoàng hôn ảm đạm cũng biến thành trời xanh mây trắng chan hòa ánh mặt trời.

?

??

?????

Ứng Hiểu Vũ ngây người, bản năng quay đầu lại, phát hiện hai cô gái vừa đi ngược chiều với mình đã biến mất. Phía cuối tầm mắt, cũng không còn thư viện mà cách đây không lâu cậu mới bước ra, thay vào đó là từng dãy phòng học đan xen nhau.

Chuyện gì thế này?

Ứng Hiểu Vũ hoang mang nhìn xung quanh.

Khi cúi đầu xuống, cậu phát hiện quần áo trên người mình cũng đã thay đổi. Hai quyển sách về máy tính trên tay đã biến thành sách tài chính và quản lý, vai cũng nhẹ bẫng, chiếc cặp sách ban đầu đã biến đâu mất.

Ứng Hiểu Vũ cảm thấy vừa sợ hãi vừa kinh ngạc.

Ban ngày ban mặt, cậu gặp ma sao?

Không, không phải ma.

Một lượng lớn thông tin nhanh chóng xuất hiện trong đầu Ứng Hiểu Vũ, những nội dung đó không có tiếng động nhưng lại nhanh chóng giúp cậu hiểu ra một điều:

Cậu, đã xuyên sách.

Xuyên vào một cuốn tiểu thuyết tên là “Tình yêu chết tiệt này”, trở thành một nhân vật phụ cũng tên là Ứng Hiểu Vũ.

Tình trạng cơ bản của nhân vật này là:

Họ tên: Ứng Hiểu Vũ.

Giới tính: Nam.

Tuổi: 18.

Gia đình: Bố mẹ đều là công nhân viên chức bình thường, hơn một tháng trước vừa vào học ở M đại, sinh viên năm nhất, chuyên ngành Quản trị Kinh doanh.

Ứng Hiểu Vũ: “…………”

Thật cạn lời.

Nhưng Ứng Hiểu Vũ cũng nhanh chóng chấp nhận sự thật xuyên sách. Dù những thông tin có hạn trong đầu cậu không nói rõ, nhưng cũng truyền tải một ý nghĩa ngầm: Từ giờ trở đi, cậu chính là Ứng Hiểu Vũ của thế giới này, cậu không thể trở về nữa.

Nếu không thể quay về, mà Ứng Hiểu Vũ vẫn là Ứng Hiểu Vũ, thì phải làm sao?

Sống tiếp thôi.

Ứng Hiểu Vũ đứng tại chỗ một lúc, nhìn bốn phía, sau đó xoay người bước đi, tiến về phía một tòa nhà học không xa.

Trong nhà vệ sinh ở tầng một của tòa nhà, Ứng Hiểu Vũ nhìn thấy khuôn mặt mình vừa thay đổi.

?

Vậy ra cậu vẫn là cậu, chỉ là thay đổi thế giới thôi?

Ứng Hiểu Vũ suy nghĩ, ôm sách bước ra khỏi nhà vệ sinh.

Ứng Hiểu Vũ vừa đi, trước bức tường đối diện với gương, có một nam sinh đang quay lưng lại với gương, đứng trước một bồn tiểu. Anh ta lắc lắc "dụng cụ", nhét lại vào quần, chỉnh sửa quần áo, xoay người, vô ngữ liếc nhìn hướng Ứng Hiểu Vũ vừa rời đi.

Nam sinh đó rất cao, dung mạo tuấn tú, dáng người chuẩn tam giác ngược vai rộng eo thon.

Anh ta tên là Viên Thiệu, là vai chính công trong cuốn “Tình yêu chết tiệt này”.

Còn Ứng Hiểu Vũ, là vai chính thụ trong cuốn sách này.

Nhưng Viên Thiệu chẳng muốn gặp Ứng Hiểu Vũ chút nào.

Vì sao?

Vì Viên Thiệu đã thức tỉnh, không còn là một nhân vật bị cốt truyện khống chế.

Hắn biết rõ mình chỉ là nhân vật trong một cuốn tiểu thuyết, thế giới này cũng là thế giới hư cấu do tác giả tạo ra.

Hắn cũng hiểu rõ, là một trong những vai chính, hắn sẽ phải làm theo thiết lập của tác giả, yêu một vai chính khác và phát triển một mối quan hệ phức tạp trong cuốn tiểu thuyết BL lấy tình yêu làm chủ đạo này.

Nhưng vấn đề là, Viên Thiệu cảm thấy cuốn sách này thật sự quá củ chuối.

Dưới ngòi bút của tác giả, vai chính thụ là một vạn nhân mê, còn hắn, vai chính công, là một tên liếm cẩu. Hắn sẽ phải liếm Ứng Hiểu Vũ từ ngày này sang ngày khác, cuối cùng mới có thể vượt qua vô số tình địch, để "ôm mỹ nhân về".

Viên Thiệu:…

Đúng là có bệnh.

Vì thế, từ ngày đầu tiên vào đại học, Viên Thiệu đã bắt đầu tránh Ứng Hiểu Vũ.

Ứng Hiểu Vũ đi về hướng Đông, hắn đi về hướng Tây. Ứng Hiểu Vũ đi về hướng Nam, hắn đi về hướng Bắc. Hắn thề phải chiến đấu đến cùng với cốt truyện gốc, để sống một cuộc đời của riêng Viên Thiệu.

Nhưng hắn không biết là do vận may của mình quá tệ, hay do mối quan hệ thiết lập cốt truyện mà mỗi ngày, dù đi đến đâu, hắn cũng gặp Ứng Hiểu Vũ ít nhất một lần.

Chẳng phải đây sao, hắn đến nhà vệ sinh của khu giảng đường cũng có thể gặp Ứng Hiểu Vũ. Nếu cốt truyện mà tàn khốc hơn chút nữa, liệu có phải tác giả còn muốn sắp xếp để Ứng Hiểu Vũ đứng cạnh hắn cùng đi tiểu, rồi phát triển một đoạn tình cảm mặn nồng giữa công và thụ hay không?

Viên Thiệu nghiêm mặt, đi đến bồn rửa tay.

Hắn bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để tránh xa Ứng Hiểu Vũ trong bốn năm đại học này.

“Trước hết chuyển ký túc xá đã,” Viên Thiệu nghĩ.

 


 

Ứng Hiểu Vũ dựa vào ký ức trong đầu để trở về phòng ký túc xá. Vừa mở cửa, cậu có chút bất ngờ:

Điều kiện ký túc xá sinh viên năm nhất của M đại rất tốt. Mặc dù giống với thế giới ban đầu của Ứng Hiểu Vũ, cũng là phòng bốn người, nhưng mỗi người lại có một phòng riêng. Khu vực chung có sofa, bàn trà, tủ lạnh, bàn ăn, còn có một nhà vệ sinh hướng bắc và một ban công lớn hướng nam.

Điều kiện tốt vậy sao?

Ứng Hiểu Vũ bước vào.

Vừa đi vừa tò mò quan sát khắp nơi, Ứng Hiểu Vũ nhanh chóng đến trước bốn phòng ngủ song song hai bên.

A, B, C, D, cậu ở…

A.

Ứng Hiểu Vũ ngập ngừng đi đến, lấy chìa khóa trong túi ra, cửa mở trơn tru.

Đẩy cửa vào, Ứng Hiểu Vũ nhìn thấy căn phòng: Một chiếc giường hẹp dựa tường, bên cạnh là một bàn học. Đối diện bàn học, sát tường phía cửa sổ là một tủ quần áo cao kịch trần.

Trong mắt Ứng Hiểu Vũ, điều kiện ở đây không khác gì mỗi người một phòng, thực sự rất tốt.

Ứng Hiểu Vũ bước vào cửa, muốn tìm hiểu cuộc sống của nguyên chủ, hay nói đúng hơn là chính mình hiện tại, nhưng có lẽ vì vừa mới khai giảng, trong phòng không có nhiều đồ vật. Những thứ Ứng Hiểu Vũ có thể tham khảo cũng không nhiều.

Vậy là Ứng Hiểu Vũ đóng cửa, ngồi xuống bàn học, lấy chiếc điện thoại trong túi ra.

Đó là một chiếc iPhone đời mới nhất.

Ứng Hiểu Vũ ở thế giới ban đầu của mình chưa bao giờ dám mua, nguyên nhân chủ yếu là nó đắt. Cậu không mua nổi, cũng không nỡ, dù sao cậu cũng là đứa cha không yêu mẹ không thương, trong nhà có ba đứa con, cậu là con thứ hai, mọi người đều lờ cậu đi, cậu giống một cái bóng vậy, gần như không tồn tại.

Thực ra, Ứng Hiểu Vũ của thế giới này cũng chưa chắc đã tiêu được một chiếc điện thoại trị giá hàng vạn như vậy. Dựa trên những thông tin ít ỏi trong đầu, bố mẹ của nguyên chủ cũng chỉ là người bình thường. Sở dĩ có thể mua cho nguyên chủ một chiếc điện thoại đắt tiền như vậy, tất nhiên là vì bố mẹ thương yêu đứa con trai duy nhất này.

Thật tốt.

Ứng Hiểu Vũ từ tận đáy lòng ngưỡng mộ.

Mở khóa bằng khuôn mặt, Ứng Hiểu Vũ bắt đầu tìm hiểu cuộc sống hiện tại thông qua nội dung trong điện thoại.

Nhìn danh bạ, số liên lạc không ít: bố, mẹ, chú, thím, cậu, mợ, em họ, anh họ... Có vẻ đây là một đại gia đình có rất nhiều họ hàng.

Những người chỉ ghi tên cũng rất nhiều, đáng tiếc Ứng Hiểu Vũ không kế thừa ký ức của nguyên chủ, cũng không biết những người này là ai. Cậu chỉ lướt danh bạ và thấy người nhiều đến mức ngón cái cứ lướt mãi, lướt mãi mà không thấy điểm dừng.

Lúc này Ứng Hiểu Vũ vẫn chỉ kinh ngạc.

Đến khi mở giao diện tin nhắn, cậu phát hiện ngoài những tin nhắn thông báo chi tiêu ngân hàng, thông báo chuyển phát nhanh và các tin nhắn sinh hoạt bình thường khác, nhiều nhất lại là:

“Chào cậu, tớ muốn làm bạn với cậu, tiện add WeChat không? ID WeChat của tớ là...”

“Chào cậu, tớ tên là XXX, cậu học khoa Quản trị kinh doanh à? Tớ cũng vậy, có muốn kết bạn làm quen không.”

“Chào cậu, mạn phép làm quen, có tiện trao đổi cách thức liên lạc không? Tớ muốn add WeChat của cậu.”

“Chào cậu...”

“Chào cậu...”

“Chào cậu...”

Lướt xuống dưới, cả màn hình toàn là “Chào cậu”, muốn kết bạn, thêm WeChat.

Một người sợ xã giao như Ứng Hiểu Vũ, cậu im lặng.

Đây là...

Một kiểu lừa đảo mới à?

Ứng Hiểu Vũ thoát khỏi tin nhắn, mở WeChat.

Không nhấn vào thì thôi, vừa nhấn vào giật mình --

Trên trang chủ WeChat, từ trên xuống dưới một loạt chấm đỏ, tin nhắn chưa đọc. Danh bạ bên dưới cũng có chấm đỏ, nhấn vào, từ trên xuống dưới toàn là lời mời kết bạn đang chờ được chấp nhận.

Nhìn cảnh tượng này, một người sợ xã giao có danh bạ không quá 50 người như Ứng Hiểu Vũ, sởn cả gai ốc.

Nhân duyên của nguyên chủ, tốt đến vậy sao.

Đang lúc kinh ngạc, cửa phòng bị gõ thình thịch.

Bên ngoài cửa truyền đến một giọng nam vui vẻ: “Hiểu Vũ, có trong phòng không, tớ mua hoa quả với đồ ăn vặt rồi, ra ăn cùng đi.”

Nếu phát hiện trên điện thoại chỉ làm Ứng Hiểu Vũ kinh ngạc thêm nổi da gà, thì âm thanh và nội dung cậu vừa nghe thấy đã trực tiếp khiến máu của một người sợ xã giao như cậu dồn ngược lên, tim đập nhanh hơn.

Cần biết rằng cậu là một người có sự tồn tại thấp đến mức bị người ta bỏ qua trong một giây, sợ xã giao đến mức chẳng có nổi một người bạn nam.

Ăn cùng? Ngay bây giờ?

Ứng Hiểu Vũ nhìn cánh cửa, đứng dậy, vừa bối rối vừa hoang mang, dáng vẻ như một đứa trẻ làm sai chuyện.

Cậu biết mình nên ra mở cửa, nhưng khi cần hành động, cậu lại chỉ biết nắm chặt điện thoại, ngây ngốc đi qua đi lại tại chỗ.

Một lúc lâu sau, cánh cửa mở ra.

Cửa mở rất chậm. Khi cửa vừa hé, Ứng Hiểu Vũ đỏ mặt, ánh mắt nhìn ra ngoài cứ nhảy nhót như một chú nai.

“Cậu... chào cậu.”

Ứng Hiểu Vũ cẩn thận và hồi hộp. Chỉ có chính cậu biết, trong sự thiếu tự nhiên đó, còn ẩn chứa một chút mong chờ nho nhỏ với việc xã giao và có bạn bè nam.

Chính vì sự mong đợi đó, mặt Ứng Hiểu Vũ mới đỏ lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play