Viên Thiệu không nói gì, nhưng sau khi Ứng Hiểu Vũ hỏi xong, anh đưa tay qua, khi Ứng Hiểu Vũ chưa kịp phản ứng, bàn tay anh đã chạm vào một bên mặt của cậu, ngón tay cái khẽ lau khóe miệng Ứng Hiểu Vũ.
Ứng Hiểu Vũ khựng lại, chớp mắt, theo bản năng đưa tay lên. Viên Thiệu bình tĩnh rút tay về, tiếp tục chống lên mép bàn. Ứng Hiểu Vũ lấy khăn giấy lau miệng.
Mọi thứ trông rất bình thường.
Chỉ có bàn tay Viên Thiệu đặt dưới bàn, ngón cái và ngón trỏ vừa lau khóe miệng kia đang nhẹ nhàng xoa xoa vào nhau, như thể đang thưởng thức.
Trước đây Viên Thiệu sẽ không làm vậy. Anh ta chỉ cần dựa vào vai Ứng Hiểu Vũ khi thảo luận về mã code thôi cũng đủ đỏ mặt rồi. Nhưng con người luôn thay đổi mà, hai năm trôi qua, Viên Thiệu đã trưởng thành, cũng chín chắn hơn, học được rất nhiều thứ, trong đó có cả sự kín đáo.
Thấy Ứng Hiểu Vũ lau miệng xong, Viên Thiệu gật đầu nói: "Xong rồi."
Như thể việc anh vừa giúp lau khóe miệng chỉ là giúp đỡ mà thôi, chứ không phải mượn cớ để đến gần.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play