Ngay khi lời Bạch Lê vừa thốt ra, cổ tay cô đã bị một bàn tay mạnh mẽ nắm chặt, đau đến mức cô khẽ hít một hơi, bước chân theo bản năng lùi lại, ánh mắt của Cố Minh Dã liền ép xuống.
“Cầm đồ của cô đi.”
Bạch Lê ngẩng đầu, “Chiếc đồng hồ này là… a…”
Bất ngờ lực tay anh siết chặt hơn, khóe mắt cô đau đến nhòe đi. Cửa sổ nhỏ trong phòng tắm mở cao, lúc này từng trận gió rít lạnh thấu xương ùa vào, cô không muốn ra ngoài dầm mưa nữa.
“Cô Bạch, tôi nói lại lần nữa, cầm đi.”
Đầu Bạch Lê cúi thấp, những ngón tay đang giấu trong túi quần buộc phải mò mẫm bên trong. Chiếc đồng hồ kim loại khi gập lại thì nhỏ, mà túi quần Cố Minh Dã lại sâu, cô đành phải cong ngón tay lần theo mép túi để tìm. Vừa lúc đầu ngón chạm phải vật cứng lạnh, ngón trỏ cô khẽ móc, “Tìm được rồi…”
Còn chưa kịp nói hết, bàn tay cô đã bị anh kéo bật ra.
“Tôi vẫn chưa lấy ra mà…”
Sức lực giữa hai người vốn quá chênh lệch, anh chỉ khẽ giật đã lôi thẳng cô ra khỏi phòng tắm. “Rầm” một tiếng cửa đóng sập, cô còn định nói thêm gì đó thì bên trong đã vang lên tiếng nước ào ào.
Cô tức đến cắn môi, khẽ rủa một tiếng: “Đồ khốn.”
Trên người Bạch Lê, hơi nước vừa bốc hơi vừa mang theo nhiệt, trong phòng khách lúc này chỉ còn lại một mình cô. Từng luồng gió rít gào chui qua khe cửa sổ . Cô đi thẳng đến bàn trà, bẻ lấy một quả chuối ăn, dù sao cũng phải lo cho thể lực trước đã.
Vừa nãy rõ ràng là anh đuổi cô ra, chiếc đồng hồ vẫn còn trong túi anh, chẳng tính là cô ăn mà không trả tiền.
Cô nhìn vết hằn đỏ trên cổ tay do anh bóp để lại. Da cô vốn trắng, lại mỏng, va chạm nhẹ cũng dễ trầy xước bầm tím. Vừa nãy anh bất chợt dùng sức mạnh mẽ lôi cô ra, đau đến mức giờ tay cô vẫn còn tê dại. Như thể việc cô trả tiền là sự sỉ nhục nhân cách anh vậy, thật chẳng hiểu nổi anh nổi giận vì cái gì.
Nhân lúc anh tắm, Bạch Lê vừa ăn vừa quan sát căn nhà. Trang trí vẫn là phong cách thập niên chín mươi, một chiếc quạt đứng kiểu cũ đặt cạnh tủ tivi, đồ gỗ màu óc chó, thoáng chút cổ điển. Cô đứng dậy bước đến phòng ăn, nơi đó thông ra một hành lang, hai cánh cửa đối diện nhau. Một cánh mở rộng, cô vốn không định tò mò chuyện riêng tư, nhưng căn phòng kia lại thông ra ban công.
Điều này khiến cô bất ngờ. Thời đó đây là phong cách thiết kế mà giới kiến trúc sư HongKong ưa chuộng, họ cho rằng phơi đồ ở ban công phòng khách sẽ ảnh hưởng mỹ quan, dứt khoát thiết kế ban công nối với phòng ngủ chính. Vừa đảm bảo sự riêng tư vừa cho phòng ngủ ngập tràn ánh sáng.
Đang lúc thất thần, cửa phòng tắm từ bên trong bật mở, Bạch Lê giật thót, vội giả vờ tiếp tục nhai chuối.
Người đàn ông mặc một chiếc áo phông đen, tầm mắt cô lướt nhanh, quần dài thể thao tối màu, cả người còn vương hơi nước. Vừa đi vừa dùng khăn lau tóc. Kiểu tóc ngắn, quạt thổi qua là khô ngay.
Quả nhiên, anh đi bật quạt.
Bạch Lê đứng cạnh cửa, chợt thấy mình như kẻ trong suốt.
“Cô Bạch.”
Giọng anh trầm thấp vang lên, vai cô theo bản năng run khẽ.
Cố Minh Dã quét mắt nhìn, giọng nhạt: “Phòng tắm có thể cho mượn, nhưng phải nói rõ trước. Cô là khách của khách sạn Bạch Kình đặt phòng nhưng không có phòng, trong tình huống bất khả kháng mới phải sắp xếp chỗ ở cho cô.”
Đây là câu dài nhất anh nói từ khi cô quen biết vài tiếng đến giờ. Bạch Lê lẩm bẩm: “Thảo nào tắm lâu thế, hóa ra ở trong đó nghĩ cách tống khứ tôi.”
“Khụ khụ khụ.”
Vừa rót nước uống, Cố Minh Dã bị lời cô làm sặc. Lúc này Bạch Lê đã đứng thẳng, khoanh tay tựa vào cửa: “Đã coi tôi là khách, vậy phiền anh thể hiện dịch vụ khách sạn, rót cho tôi cốc nước nóng.”
Ly anh uống vừa rồi rót từ ấm thủy tinh, nhìn thôi đã khiến cô cảm thấy lạnh hơn.
“Còn nữa, tôi cần đồ vệ sinh, khăn mặt sạch, khăn tắm, bàn chải, sữa tắm gội. À, có dầu tẩy trang không?”
Anh từ bếp lấy ấm đun ra, giọng mất kiên nhẫn: “Chỉ có xà phòng.”
Lông mày Bạch Lê chau lại: “Thế sữa rửa mặt đâu, đàn ông cũng phải dùng chứ.”
Giọng anh lười biếng: “Chỉ có xà phòng.”
Cô mím môi: “Vậy nước hoa hồng, tinh chất dưỡng, ít nhất cũng phải có một món chứ?”
Anh mở vòi rửa cốc, đáp: “Có nước máy.”
Cô chẳng còn tâm trí để nổi giận, tự nhủ phải nhẫn nhịn: “Thôi, vậy có quần áo sạch không, tốt nhất là mới.”
Không khí anh thở ra nặng nề, trên mặt gần như viết rõ hai chữ “phiền phức”. Anh đi vào phòng ngủ có ban công, bật đèn, mở tủ áo, nhanh chóng lấy ra một chiếc sơ mi trắng và khăn tắm. Cô nhận lấy, nói: “Được rồi, bây giờ anh có thể ra khỏi căn phòng này.”
Anh không thèm ngẩng mắt, đi thẳng vào bếp. Lửa ga bất ngờ bùng lên xanh ngắt, như cơn giận anh kìm nén, chỉ chực bùng trào.
Cổ Bạch Lê co rụt lại, lại hỏi: “Có máy giặt không, tôi phải giặt đồ ngay.”
“Ban công.”
“Vậy tôi ngủ phòng đó, thay ga giường đi, phải mới.”
Một tay anh chống lên bàn bếp, một tay day huyệt thái dương, dường như chỉ có thế mới đè được gân xanh nổi lên. “Đó là phòng tôi.”
Bạch Lê nói: “Tôi biết, nhưng chiếc đồng hồ kia đủ để mua căn nhà này. Tôi chỉ ở vài ngày, coi như anh gặp may.”
Nghe vậy, anh liền thò tay vào túi định lấy đồng hồ ra. Cô thì như kẻ tị nạn sợ bị đuổi, ôm vội quần áo chạy vào phòng tắm, khép cửa rồi mới hét vọng: “Xà phòng cũng phải mới, cái kia anh dùng rồi.”
“Tủ dưới bồn rửa.”
Cô mở tủ, tìm thấy bánh xà phòng trắng chưa khui, chỉ bọc túi nilon trong suốt. Xé ra ngửi, thoang thoảng mùi muối biển mát dịu.
“Cái vòi hoa sen này chỉnh thế nào?”
Cô gọi ra ngoài.
“Vặn trái nóng, vặn phải lạnh, mở van nước. Bên cạnh có viên bi kim loại, kéo lên là nước từ vòi sen.”
Cô vò tóc dài: “Phức tạp thật, mà còn chẳng có bồn tắm.”
Ngoài cửa, anh nén giận: “Cô thấy tôi giống bồn tắm à.”
“Không giống.”
Cô cởi sơ mi trắng trên người, nói: “Tôi cũng chẳng muốn ngâm anh.”
Nước ấm dần dội đi cái lạnh trên người, vài phút sau cô mới thực sự cảm nhận được hơi nóng. Ngửa đầu để dòng nước trôi xuống cổ, từng lỗ chân lông như mở ra thở phào.
Không biết đã tắm bao lâu, cô mới luyến tiếc tắt nước.
Chiếc sơ mi trắng anh đưa là loại dài tay, mặc lên vừa che đến nửa đùi. Cô cao một mét sáu lăm, đi giày cũng một mét sáu tám, nhưng đứng cạnh Cố Minh Dã lại thấy anh cao hơn hẳn một cái đầu, bờ vai cũng rộng hơn người thường, khí thế át cả một tầng.
Trong áo sơ mi, cô vẫn mặc áo ngực và quần nhỏ của mình, dù sao phải đi qua phòng khách, đợi đến phòng ngủ mới thay ra để giặt.
Nhưng khi ôm đồ ra, lại chẳng thấy bóng dáng anh đâu.
Cô khựng lại, nhìn về phòng ngủ chính, cửa mở đèn sáng. “Cố Minh Dã, Cố Minh Dã?”
Tim bỗng hoảng, trong phòng không có người, tiếng gió gào ngoài kia khiến lòng người phát run. Cô bị bỏ lại một mình trong căn nhà lạ.
“Lại sao nữa.”
Đột ngột, cửa phòng đối diện bật mở. Cô giật mình dán chặt người vào tường, thấy thân hình cao lớn đứng đó. Đêm vốn ít sáng, anh lại mặc đen cả người, như một cái bóng khổng lồ che trùm lên cô.
“Tôi…”
Cô lắp bắp: “Máy sấy tóc ở đâu.”
Ngón tay dài thon luồn qua tóc, ánh mắt anh liếc ngang: “Dưới tủ tivi.”
Nói xong, chưa chờ cô đáp, cửa “rầm” một tiếng đóng lại.
Cô nhíu mày, tự đi tìm máy sấy, mang vào phòng ngủ, phát hiện ga giường đã khác trước, anh thay rồi.
Sấy khô nửa đầu, hơi nóng khiến miệng khát khô, cô ra phòng khách tìm nước. Nhớ lúc nãy anh có lấy một cái cốc, đảo mắt một vòng, thấy trên bàn ăn chiếc cốc thủy tinh có quai, cạnh đó đặt bình giữ nhiệt.
Cô không dám hỏi nữa, mở nắp rót ra một cốc. Lập tức mùi gừng nồng ấm xộc tới.
Đưa lên ngửi, hương cay nồng lan xuống lồng ngực, làm cả người cô thoải mái, lỗ chân lông mở rộng. Uống một ngụm, trán cô rịn mồ hôi mỏng, cơ thể lập tức ấm lại.
Trong cơn bão này, dường như… cô gặp được một người tốt.
“Vo vo vo~”
Chỉ mười phút sau khi khóa cửa nằm xuống, bên tai vang lên tiếng muỗi.
Má cô ngứa, giơ tay đuổi, bực bội trùm chăn kín mặt, suýt nữa ngộp thở.
Cô cố nhịn cơn buồn ngủ gõ cửa phòng anh, gõ hai tiếng rồi gọi: “Cố Minh Dã, anh ngủ chưa?”
“Cô còn gọi nữa, tôi sẽ khiến cô cả đêm không ngủ.”
Giọng anh đầy phiền muộn vọng ra.
Ngón tay cô khựng lại, tiếng gõ dừng.
Cô thu lại suy nghĩ rằng anh là người tốt.
Cửa sổ ban công bị gió mưa đập cả đêm, chưa bao giờ cô nghe tiếng gào thét đáng sợ đến vậy. Nửa đầu đêm vật lộn cùng muỗi trong chăn, nửa sau thì mí mắt díp lại, ý thức tan rã.
Một giấc mơ chập chờn lộn xộn, đến khi “cộc cộc cộc” tiếng gõ cửa vang lên. Cô chui đầu sâu hơn vào chăn.
“Cô Bạch, tôi đếm đến ba, cô không mở tôi sẽ dùng chìa khóa.”
“Ba.”
“Hai.”
“Một.”
Bạch Lê với cả bụng tức giận mở cửa, định phát cáu thì ngửi thấy hương thơm từ bếp bay ra.
Ngón tay khẽ chạm mũi, cô nói: “Tôi thường không dậy ăn vào giờ này.”
Ánh mắt anh lướt qua: “Tôi chỉ kiểm tra xem cô có nhảy cửa sổ lúc nửa đêm không thôi.”
“…”
Tối hôm qua cô đi ngủ với cái bụng đói meo, giờ nhìn thấy đồ ăn dẫu có kiêu hãnh cũng phải nặn ra nụ cười. Rửa mặt xong, miễn cưỡng mặc lại bộ đồ chưa khô hẳn, cảm giác người càng thêm ẩm.
Trên bàn là nồi cháo trắng, thêm đĩa bánh trứng chiên, vỏ ngoài vàng bóng, trong mờ mờ. Cô tò mò: “Trong bánh lấm tấm hạt gì thế?”
“Hàu.”
Cô nhìn kỹ đĩa bánh hàu, hơi chần chừ: “Nhỏ thế này, chắc tanh lắm.”
Anh múc cháo đặt trước mặt cô, đáp: “Hàu không phải cứ to mới ngon.”
Cô lắc đầu, nhớ đến những con hàu tươi Nhật Bản: “Theo tôi thì to mới ngon.”
Động tác đặt đũa của anh hơi khựng, ánh mắt rơi xuống cô. Cô bổ sung: “Không chỉ hàu, những thứ khác cũng vậy.”
Nói xong, cô phát hiện ánh mắt anh dừng trên cổ mình. Cô theo bản năng hất tóc dài ra trước ngực che lại, mới hỏi: “Nhìn gì vậy?”
Tác giả có lời muốn nói:
Bây giờ Minh Dã: Cô chỉ là khách tạm trú.
Sau này Minh Dã: Cô muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, đây là khách sạn chắc?