Thấy Bảo Châu đã dần bình tĩnh, Diêu Sùng Thiện cũng yên lòng, liền vẫy tay cho tất cả nô tỳ lui xuống, trong phòng chỉ còn lại người nhà thân cận.
“Châu Châu, nói cho cha nghe rõ, hôm nay vào cung đã xảy ra chuyện gì. Từng việc lớn nhỏ, con đều phải kể lại.”
“Tiểu muội cứ yên tâm, trong nhà nhất định sẽ thay muội làm chủ.” – Diêu Trạm dịu dàng, nâng chén nước đưa cho muội muội.
Bảo Châu khẽ gật đầu, rồi chậm rãi kể hết những chuyện đã xảy ra trong cung, từ buổi sớm hôm nay cho đến lúc trở về…
Trời dần sáng, trong viện của tam cô nương Vĩnh An Công tước phủ truyền ra tiếng nói ríu rít.
Trước gương đồng, thiếu nữ khẽ ngáp, nhẹ tay gạt hộp phấn trên tay nha hoàn, rồi xoay người nhào vào lòng mẫu thân vừa bước vào.
Bảo Châu vòng tay ôm lấy Diêu phu nhân, giọng nũng nịu:
“Mẫu thân, hôm nay con có thể không đi được không?”
“Châu Châu ngoan, nếu không đi chẳng phải là kháng chỉ sao? Dự yến xong rồi, sau giờ Ngọ là có thể hồi phủ.” – Diêu phu nhân vừa dỗ dành vừa vỗ nhẹ lưng con gái.
“Nhưng cha từng nói, vốn sẽ không có nương nương nào chọn trúng con.” – Bảo Châu ngẩng đầu, đôi mắt mơ màng, dáng vẻ còn ngái ngủ mà đáng yêu vô cùng.
Diêu phu nhân thương con, ôm chặt lấy nàng:
“Đó là vì bọn họ không có mắt nhìn! Châu Châu của chúng ta là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, lại là bảo châu trong tay Công tước phủ. Ai lấy được con chính là phúc khí tổ tiên mấy đời tích đức!”
“Mẫu thân, người đâu hiểu… Chính vì nhà ta quá hiển quý, nên các nương nương mới e dè, không dám để hoàng tử cưới con dâu có thế lực như vậy.”
Diêu phu nhân thoáng ngạc nhiên:
“Thật thế sao? Vậy mà phụ thân con chưa từng nói với ta điều ấy.”
Bảo Châu khẽ cười, lúm đồng tiền hằn rõ:
“Mẫu thân đúng là quá mức đơn thuần.”
Diêu phu nhân chỉ mỉm cười, dịu dàng vuốt mái tóc đen mượt của con gái. Nàng Bảo Châu, đúng như tên gọi, là ngọc châu quý báu trong tay Công tước phủ. Từ nhỏ đã lớn lên trong nhung lụa, tính tình có chút kiêu ngạo nhưng thông minh lanh lợi. Người ngoài chỉ thấy nàng xinh đẹp ngây thơ, nhưng trong nhà ai nấy đều biết: nàng vốn thông tuệ, tâm tư kín đáo, chưa bao giờ chịu phần thiệt.
Nếu bước chân vào hoàng cung, hẳn nàng sẽ biết cách sinh tồn. Nhưng làm mẹ, Diêu phu nhân nào nỡ nhìn con mình đi vào nơi hiểm ác, “ăn người không nhả xương” ấy.
Bị mẫu thân lôi trở lại trước gương, Bảo Châu chỉ đành ngoan ngoãn ngồi xuống, khẽ thở dài:
“Thật sự buồn ngủ quá…”
“Tiểu Lê, hôm nay trang điểm nhạt thôi, không cần quá nổi bật. Ta chẳng muốn tranh sắc với những quý nữ khác.”
Tiểu Lê bật cười:
“Cô nương, cho dù không điểm trang, người vẫn là mỹ nhân đệ nhất kinh thành, ai có thể sánh kịp chứ?”
“Hư! Chỉ giỏi nói lời ngon ngọt.”
“Nô tỳ nói toàn là sự thật.”
Sáng hôm ấy, bầu trời trong xanh, gió xuân mát dịu. Xe ngựa các phủ danh môn nối đuôi nhau tiến vào hoàng cung. Yến thưởng mai năm nay rộn ràng hơn hẳn, hầu như tất cả quý nữ trong kinh thành đều được mời dự.
Hoàng hậu đã sớm ban lời: hôm nay sẽ chọn người nhập phủ cho Thái tử và các vị hoàng tử.
Đại hoàng tử Bùi Cảnh Hạo – con trai Quý phi Tiêu thị, cũng là cháu ngoại của Tiêu Thái sư, quyền thế hiển hách. Nhưng tính tình vốn hiền lành, xử sự quá nhu hòa, không được lòng triều thần, khiến Quý phi phiền muộn không thôi.
Tam hoàng tử Bùi Cảnh Ngọc – nhỏ hơn Thái tử nửa tuổi, là con trai cưng của Cao Quý phi. Vẻ ngoài tuấn mỹ, giỏi nịnh hót, lại khéo giữ thể diện, trở thành người trong mộng của nhiều quý nữ kinh thành.
Nhưng so với Thái tử, tất cả đều kém xa.
Thái tử Bùi Cảnh Yến – mười chín tuổi đã ngồi vững trữ quân chi vị. Người ít lời, ánh mắt uy nghiêm, một cái liếc đã khiến cả triều văn võ khiếp sợ. Tâm cơ sâu sắc, thủ đoạn tàn nhẫn, lại sở hữu dung mạo phi phàm cùng đôi mắt đào hoa đa tình, khiến bao tiểu thư động lòng. Thế nhưng quanh thân chàng lại mang khí chất lạnh lùng, càng khiến người khác mê luyến, ngưỡng vọng.
Hôm nay, chín phần mười quý nữ vào cung đều vì một cơ hội tiến gần vị trí Thái tử phi.
Chỉ là, tất cả những chuyện ấy… vốn chẳng liên quan đến Diêu Bảo Châu.
“Bảo Châu!”
Đang run rẩy vì gió lạnh ngoài cửa cung, nàng nghe thấy tiếng gọi quen thuộc. Khuôn mặt lập tức sáng bừng, nàng mỉm cười, vội vàng bước nhanh về phía bằng hữu, tà váy khẽ bay, tựa như cánh mai nở trong gió xuân.