Editor: Baby 💛
_________
“Em đừng tưởng rằng đưa chị làm quà nhân tình cho thái tử, thì hắn sẽ đồng ý cho em vào đội thi đấu nhé?”
Diệp Địch mất hẳn dáng vẻ cà lơ phất phơ, đôi mắt trợn lớn, rõ ràng là vừa thẹn vừa giận.
Lời của cô nói chẳng khác nào hắn là loại tiểu nhân bán chị cầu vinh, nhưng kết thân với thái tử chẳng phải đối với cô càng có lợi sao?
Hắn đang định biện giải, thì thấy Diệp Tranh khẽ cong mắt, dịu dàng nhìn hắn, ánh mắt vừa trách yêu vừa khoan dung.
“Thái tử đâu dễ nói chuyện như vậy, bánh vẽ hắn vẽ ra thì đừng nuốt bừa.”
“Với thực lực của Tiểu Địch, lần thi sau nhất định có thể vào đội, hà tất phải tự rước khổ trước mặt thái tử?”
Nghe giọng điệu từ ái của chị, Diệp Địch thở phào nhẹ nhõm. Đúng rồi, Diệp Tranh xưa nay luôn bao dung với hắn. Khi còn bé, hắn gây họa đều đẩy hết lên người chị, mà Diệp Tranh cũng chỉ lặng lẽ nhận hết tội thay.
Hắn lại nhe răng cười, giọng điệu có phần làm nũng:
“Nhưng mà thi sau thì còn ba năm nữa, như vậy thời gian học ở viện ta chỉ được tham gia đúng một lần đại hội toàn quốc. Ra trường thì xuất phát điểm sẽ kém hơn hẳn tên Ryan bên cạnh đó một bậc.”
“Chị giúp em đi, đây cũng là vì vinh quang của Diệp gia mà!”
Diệp Tranh khẽ cúi mắt, giấu đi thoáng lạnh lẽo trong đáy mắt.
Vì vinh quang của Diệp gia, trước tiên lại phải giẫm nát tôn nghiêm của ta. Vậy thứ vinh quang ấy có thể soi sáng lên người ta sao?
Khi ngẩng đầu lên, Diệp Tranh lại trở về dáng vẻ dịu dàng, hơi yếu ớt của người chị gái quen thuộc trong mắt hắn.
“Được thôi… nhưng cuối tuần chị còn có nhiệm vụ cầu nguyện, với thân phận Thánh nữ, chị không thể chậm trễ giáo quy.”
“Chuyện đó tùy tiện giao cho người khác thay là được mà.”
“Người cầu nguyện cho Thần Hy Vọng phải đáp ứng yêu cầu nghiêm ngặt, phải xuất thân cao quý, thiên phú ít nhất cấp A. Người như vậy…”
Diệp Địch nghiến răng ken két, lớn tiếng nói: “Vậy thì để em đi! Em sẽ thay chị cầu nguyện.”
Diệp Tranh hài lòng gật đầu: “Yên tâm, cuối tuần chị sẽ thay em nói chuyện thật tốt với thái tử.”
“À đúng rồi, nhớ mang theo bảo hộ đầu gối, bởi vì khi cầu nguyện em phải quỳ suốt sáu tiếng đồng hồ đấy.”
Chàng trai ăn vận hoa lệ bỗng khựng bước, quay đầu lại kinh hãi: “Cái gì? Quỳ sáu tiếng liền hả!”
Diệp Địch hoàn toàn không thể tin nổi. Hắn chưa từng thực sự tìm hiểu công việc của Thánh nữ, chỉ biết rằng Thánh nữ cả đời không được phép gả đi. Nhưng không ngờ công việc hằng ngày lại khắc nghiệt đến mức phi nhân tính như vậy.
Hắn còn muốn mặc cả với chị, nhưng hành lang đã trống rỗng, Diệp Tranh từ lâu đã khép chặt cửa phòng.
“Chuẩn bị cho ta xe đến Tổng trạm Đế quốc.”
Diệp Tranh khẽ ép thấp vành chiếc mũ trắng thanh nhã, tùng váy rộng thướt tha lay động trong gió, như một đóa bách hợp thanh khiết.
Quản gia do dự nhìn tiểu thư. Tổng trạm Đế quốc chính là trung tâm giao thông của thánh quốc Saint-Sey, tiểu thư lại muốn xuống Hạ Thành nữa rồi.
Rõ ràng hôm qua lúc dọn cơm tối, ông đã nghe lão gia căn dặn tiểu thư tuyệt đối không được đến Hạ Thành nữa. Nơi đó loạn lạc vô cùng, lỡ như xảy ra chuyện…
“Ta là Thánh nữ của Giáo đình, ta phải thực hiện nghĩa vụ của mình.”
“Nhưng lão gia đã nói—”
“Nếu ông không hé môi, thì ông ấy sẽ chẳng buồn quan tâm ta đi đâu.”
Vành ren của chiếc mũ che đi nửa gương mặt cô, quản gia chỉ thấy khóe môi cô khẽ nhếch, nụ cười như có như không.
“Hơn nữa, theo quy định, địa vị của Thánh nữ Giáo đình cao hơn cả quan tòa Thượng Thành.”
Lời nói ấy khiến quản gia run lên, vội vàng gật đầu liên tục, lập tức sai người chuẩn bị xe.
Mãi đến khi xe rời đi, ông mới nhẹ nhàng thở phào.
Nếu hôm nay là lão gia hay đại thiếu gia ra lệnh, ông tuyệt đối không dám chậm trễ. Nhưng giờ đây ông mới chợt nhớ, địa vị mà tiểu thư nắm trong tay, vốn chẳng kém cạnh bọn họ chút nào.
Chiếc xe đen in huy hiệu Diệp gia thong thả lăn bánh.
Người đi đường thấy ký hiệu ấy thì xì xào bàn tán. Dù cùng là cư dân Thượng Thành, nhưng đẳng cấp vẫn phân minh rạch ròi. Diệp gia có cả đại pháp quan lão gia, lại thêm Thánh nữ tiểu thư của Giáo đình, quả thật là gia tộc thượng lưu hàng đầu Thượng Thành.
Bên trong xe, vách ngăn được nâng lên. Thánh nữ tiểu thư chẳng chút ngại ngần, kéo chiếc mũ rộng vành che kín mặt, rồi thản nhiên chợp mắt.
【Tỉnh dậy đi, cô sắp bước vào tình tiết rồi.】
【Nghĩ kỹ xem sẽ sửa đổi cốt truyện thế nào,chuẩn bị xuất hiện thật kinh diễm chưa?】
“Ừm ừm, ta nghĩ kỹ rồi.”
Diệp Tranh kéo mũ che mặt, đáp lại lấy lệ.
【……】
【Thôi được, cô giờ đã là một nhân vật giấy thức tỉnh trưởng thành.】
【Tin rằng cô sẽ không còn làm những hành vi ngu ngốc theo nguyên tác nữa. Tôi đi nghỉ đây, dù cô gọi cũng không thể lập tức trả lời đâu.】
Diệp Tranh nhấc mũ khỏi mặt: “Thật sao?”
Hệ thống thoáng cảm giác, từ giọng điệu của cô như có chút mừng thầm.
Tâm trạng Diệp Tranh thoáng tốt hơn, cô thậm chí khe khẽ ngân nga một khúc ca, cho đến khi xuống xe.
--
Tổng trạm Đế quốc là trung tâm giao thông của thánh quốc Saint-Sey. Bề ngoài nó là một tòa thành cổ nguy nga, thần bí mà trang nghiêm, nhưng bên trong lại ẩn chứa thiết kế kỳ diệu.
Ba trăm năm trước, nơi này từng là chỗ chiếm cứ của Quỷ Vực cấp S – [Dòng chảy không gian].
Thông thường, quỷ vực là không gian đầy rẫy quái vật ngoại giới. Nhưng trong [Dòng chảy không gian] lại không có quái vật, mà chỉ có những vùng đất và không gian hỗn loạn. Cho dù là dị năng giả mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ bị không gian vặn xoắn nghiền nát. Mãi đến khi một dị năng giả hệ Thời Không cấp S ra tay, mới miễn cưỡng áp chế được quỷ vực này.
Trải qua trăm năm nghiên cứu và cải tạo, các chuyên gia của Hiệp hội Dị năng đã lợi dụng đặc tính của quỷ vực, thành công biến nơi này thành điểm giao thông trung tâm.
Từ Tổng trạm Đế quốc có thể dễ dàng kết nối mọi khu vực. Từ Thượng Thành xuống Hạ Thành, cô chỉ mất mười phút.
Dĩ nhiên, chi phí cho mười phút ấy, đại khái bằng một năm chi tiêu của cư dân Hạ Thành.
Diệp Tranh bước vào một cánh cửa chạm trổ hoa văn, đã có sẵn một đoàn người chờ cô trong lối đi đặc biệt. Hai thân ảnh cao lớn đi đầu cúi người chào.
“Wend, Charlie, chúng ta đi thôi.”
Diệp Tranh khẽ vung tay, đoàn kỵ sĩ thuộc Vệ đội Giáo đình nối đuôi nhau lên tàu.
Khoang tàu sang trọng thoải mái, điểm trừ duy nhất là ngoài cửa sổ không có phong cảnh dễ chịu, chỉ là một màu đen tĩnh mịch. Nhưng điều đó cũng chẳng còn cách nào khác, vì đoàn tàu vốn không chạy trên đất của thánh quốc Saint-Sey, mà di chuyển trong quỷ vực.
Trên ô cửa kính đen kịt phản chiếu gương mặt nghiêng nghiêng của thiếu nữ. Cô mấp máy môi, hình như đang dặn dò điều gì đó với kỵ sĩ bên cạnh.
--
Từ Tổng trạm Đế quốc đến khu thương vong gần Hạ Thành nhất, mất chưa đầy một tiếng. Thế nhưng Charlie đã thấy bực bội.
Hắn nhìn Thánh nữ cao quý xinh đẹp, vì những dị năng giả cấp thấp mà phải tiêu hao thiên phú cấp A, thậm chí còn tự tay rửa sạch vết thương cho họ. Thật đúng là lãng phí đến cực độ!
Dạo gần đây,q uỷ vực liên tục giáng xuống Hạ Thành ngày càng nhiều. Người thường và dị năng giả thương vong ngày một tăng. Thế mà dân Hạ Thành chẳng tập trung chống quỷ vực, lại còn dám diễu hành biểu tình, trơ trẽn đòi hỏi tài nguyên của Thượng Thành.
Ngay cả khi hắn đang ở trong khu y tế của thánh đường, vẫn có thể nghe thấy tiếng ồn ào của đám dân Hạ Thành bên ngoài.
Charlie cau mũi, mùi trong khu y tế cũng khiến hắn khó chịu. Dị năng của hắn là hệ Thú hóa, cực kỳ nhạy cảm với mùi hương.
Có lẽ vì quá nhiều người chen chúc, hắn bị một mùi lạ làm cho khó chịu không chịu nổi.
“Charlie? Nếu ngươi thấy khó chịu thì vào trong nghỉ đi. Ta biết dị năng của ngươi rất mạnh, nhưng về khứu giác thì có chút phiền toái.”
Thiên phú cấp A [Dòng suối] đang tuôn chảy trong bàn tay thiếu nữ. Dòng nước bao bọc cánh tay đẫm máu của người bị thương, chỉ một lát sau, cánh tay đã trở nên trắng trẻo như đốt sen, không còn chút vết thương nào.
“Cảm, cảm ơn Ngài!”
Người phụ nữ luống cuống dập đầu cảm tạ. Với tư cách dị năng giả cấp E, cả đời bà chưa từng nghĩ có ngày được một nhân vật cao quý như vậy tự tay chữa trị.
Charlie nhìn Thánh nữ tỏa ra ánh sáng dịu lành. Không ngờ cô vừa chữa trị cho người khác, lại còn để ý đến khó chịu của hắn, trong lòng hắn vô cùng xúc động.
“Không, không… bảo vệ Ngài là trách nhiệm của tôi. Xin hãy để tôi ở lại.”
Diệp Tranh quay đầu, khẽ cong mắt: "Có Wend ở đây rồi, trong thánh đường sẽ không có chuyện gì nguy hiểm đâu Charlie.”
Charlie còn đang do dự. Wend thì tính gì là kỵ sĩ, cô ta chẳng qua là một thị nữ cao lớn mà thôi.
Nhưng mùi hôi ngày càng nồng khiến hắn không kìm được liên tục hắt xì. Khuôn mặt hắn đỏ bừng xấu hổ, cuối cùng quyết định vào phòng nghỉ.
Diệp Tranh tiếp tục công việc trị liệu cho đến khi người của Giáo đình thi nhau khuyên cô nghỉ ngơi, thậm chí ngay cả những dị năng giả chờ được trị liệu cũng mong cô đi nghỉ.
Mọi người đều thấy rõ, Thánh nữ Giáo đình quả thực xứng đáng là kẻ thay mặt Thần Hy Vọng. Cô không tiếc sức, dốc kiệt dị năng của mình dù cho bây giờ sắc mặt cô tái nhợt đến mức còn yếu hơn cả bệnh nhân.
Dị năng giả Hạ Thành từ trước đến nay luôn căm ghét Giáo đình giả dối, bóc lột. Họ từng nghe danh Thánh nữ, nhưng đều khinh miệt, cho rằng người Thượng Thành chỉ giỏi diễn kịch.
Bọn quý tộc kia sống trong môi trường an toàn không có quỷ vực uy hiếp, còn chỉ trích dáng vẻ gian nan cầu sinh của họ nơi Hạ Thành là không tao nhã.
Ấy thế mà lúc này, trong thánh đường, không ít người đã thì thầm ngợi ca Diệp Tranh.
Một thiếu phụ khẽ huých tay người bên cạnh, cười trêu: “Ta đã nói rồi, Thánh nữ khác hẳn bọn Giáo đình kia mà.”
“Hừ, được thôi, cô ấy đúng là không hề lười biếng. So với những kẻ ngồi không hưởng lộc kia, ít nhất vị Thánh nữ này xứng đáng với số thuế mà cô ấy đang được hưởng.”
Người chị trẻ tuổi chọc nhẹ vào trán em gái: “Em ấy, rõ ràng vừa rồi còn muốn đưa nước cho cô ấy cơ mà.”
Cô em gái đỏ bừng cả mặt: “Cô ấy là nhân vật lớn, bên cạnh có nhiều người như vậy, sao đến lượt chúng ta lấy lòng chứ.”
Người chị nhìn theo bóng lưng Thánh nữ rời đi, ánh mắt mang chút trầm ngâm: “Em xem, bên cạnh cô ấy hình như có một nữ kỵ sĩ. Giáo đình hẳn là có chiêu mộ nữ kỵ sĩ nhỉ?”
Em gái lập tức xoay đầu, giọng kích động: “Thật ạ? Trong cả đội cận vệ hoàng gia lẫn đội cận vệ giáo đình đều chỉ có đàn ông thôi mà, bây giờ phụ nữ cũng có thể gia nhập sao?”
Người chị khẽ lắc đầu: “Chưa từng nghe nói, có lẽ là ngoại lệ của Thánh nữ. Dù sao Thánh nữ là người phụng sự thần minh, có nam kỵ sĩ bên cạnh cũng sẽ có lúc bất tiện.”
“Nghe chị nói vậy thì, quả thực Thánh nữ rất cần có nữ kỵ sĩ nhỉ?”
Hai chị em liếc nhìn nhau, từ trong mắt đối phương đều thấy lóe lên một đốm lửa nhỏ.
--
Lúc rời khỏi khu cứu thương, Thánh nữ được Văn Đức dìu đỡ.
Wend lo lắng nhìn cô gái đang dựa vào mình: “Thưa ngài, việc lạm dụng dị năng quá mức sẽ rất nguy hiểm.”
“Người bị thương ở hạ thành quá nhiều, một mình ngài cũng không thể cứu hết được.”
Diệp Tranh khẽ lắc đầu: “Ta vẫn còn chưa đạt đến giới hạn của mình. Theo gia huấn Diệp gia, mưu cầu công bằng và xuất chúng là điều phải làm. Ta đã là quý tộc được hạ thành phụng dưỡng, thì đương nhiên có nghĩa vụ mang đến cho họ sự công bằng và xuất chúng ấy.”
“Wend, đó mới là công bằng, là chính nghĩa, và cũng là trách nhiệm mà một Thánh nữ phải gánh vác.”
Người phụ nữ cao lớn im lặng, cô không thực sự hiểu rõ Thánh nữ đang theo đuổi điều gì, nhưng điều đó không cản trở cô nguyện trung thành với Thánh nữ.
Bởi vì, đó chính là trách nhiệm của một kỵ sĩ.
Wend đổi chủ đề: “Mọi thứ tôi đã sắp xếp ổn thỏa, thưa ngài, ngài có mười phút hoạt động bí mật.”
Cô lo lắng nhìn gương mặt nhợt nhạt của Diệp Tranh, cuối cùng vẫn cúi đầu: “Xin ngài hãy chú ý an toàn, tôi sẽ lo liệu tất cả cho ngài.”
Diệp Tranh mỉm cười gật đầu. Trong toàn bộ đội vệ binh giáo đình, chỉ có Wend là người cô liều mình đấu tranh để đề bạt thành tâm phúc. Muốn che giấu ánh mắt giáo đình để tự làm việc của mình, thực sự chẳng dễ dàng gì.
Nhưng cô buộc phải làm, không phải chỉ vì kịch bản truyện tranh sắp tới, mà bởi vì vốn dĩ cô đã định làm như vậy.
Trước khi rời đi, Diệp Tranh dặn dò nữ kỵ sĩ trung thành câu cuối cùng:
“Wend, hãy nói với đội kỵ sĩ hoàng gia đang đóng quân tại nhà thờ đến quảng trường Sige. Nói rằng Thánh nữ ta có để quên đồ ở đó, nhờ họ nhất định phải giúp ta tìm lại.”
Wend không hiểu ra sao, nhưng vẫn gật mạnh đầu, rồi tiễn Thánh nữ lẻn ra ngoài từ cánh cửa nhỏ.
______