Editor: Baby 💛
_________
Diệp Tranh khoác áo choàng xám bước đi trên con phố ồn ào, bộ dạng thần bí này ở hạ thành lại chẳng hề gây chú ý.
Trên con đường xám xịt đầy rẫy những kẻ che mặt, đeo mặt nạ hoặc khoác áo choàng, họ giương cao những tấm cờ mang hình khiên tượng trưng cho hạ thành, cố gắng nhuộm lên con đường bẩn thỉu, cũ nát chút sắc màu nóng rực, vừa gào thét khàn cả giọng:
“Lật đổ tên thành chủ đầu heo!”
“Tăng cường dị năng giả để đối phó quỷ vực!”
“Hãy trả cho chúng tôi khoản trợ cấp sau thảm họa mà chúng tôi xứng đáng được nhận!”
…
“Tại sao? Tại sao chỉ có hạ thành phải gánh chịu?!”
Có kẻ vừa vung cờ vừa đập phá cửa hàng vô tội ven đường, có kẻ gào thét xông vào quan viên trị an đang vội vã chạy đến, hàng rào cảnh giới lập tức được dựng lên, một hàng dài vệ sĩ mặc đồng phục chặn đứng đám người biểu tình cuồng loạn.
Diệp Tranh nhanh nhẹn luồn lách qua hỗn loạn, dần bỏ lại đám người phẫn nộ phía sau, rồi lặng lẽ rẽ vào một con ngõ hẹp.
Cô chẳng cần quay đầu cũng biết, dù phần lớn vệ sĩ dị năng chỉ có thiên phú cấp C trở xuống, họ vẫn có thể dễ dàng trấn áp đám dân thường này.
Nhưng… nếu như khắp hạ thành đồng loạt bạo động thì sao?
Diệp Tranh khẽ gõ lên cánh cửa sắt rỉ sét.
Sau cánh cửa, một người phụ nữ đeo tạp dề dè dặt ló đầu ra. Nhận ra gương mặt quen thuộc, chị ta mừng rỡ đón cô vào nhà.
“Thánh nữ đại nhân, sao hôm nay ngài lại… May quá, hắn không có ở đây.”
Diệp Tranh tháo áo choàng xuống: “Chồng chị là thủ lĩnh khu vực này, hôm nay thành chủ hạ thành có buổi diễn thuyết công khai, hắn chắc chắn sẽ tổ chức biểu tình.”
Người phụ nữ cúi đầu áy náy, một tay nắm lấy cánh tay còn lại: “Là vợ mà tôi lại chẳng biết gì về hoạt động của hắn… Thật có lỗi với ngài.”
Diệp Tranh khẽ cười: “Nhiệm vụ của chị không phải giám sát hắn. Thực ra, hắn chẳng có giá trị để giám sát đâu.”
Chỉ cần dựa vào logic hành vi và thế cục, cô đã có thể đoán được kế hoạch mấy ngày nay của hắn. Loại người dễ nhìn thấu như thế, ngay cả cục cảnh sát hạ thành cũng chẳng thèm để mắt.
Nhưng chính những kẻ tầm thường ấy lại có thể tạo ra những cơn sóng dữ khó lường.
Diệp Tranh nắm lấy tay người phụ nữ: “Văn Tâm, so với chồng chị, những bài diễn văn và báo chí do chị viết còn có ảnh hưởng lớn hơn nhiều.”
“Nếu không có văn chương của chị, hắn chỉ là một kẻ lỗ mãng bị cười chê, chẳng ai chịu ủng hộ.”
Văn Tâm luống cuống xua tay: “Tôi chỉ là một người phụ nữ biết viết lách chút ít, nào có tầm nhìn hay nhiệt huyết như chồng mình, đến cả tên thành chủ hạ thành là ai tôi cũng không biết.”
“Nếu không có nhiệt huyết, làm sao những lời chị viết lại có thể khơi dậy lòng phản kháng của bao người?”
“Tôi chỉ viết ra những cảm xúc chân thật của một cư dân hạ thành thôi… Hơn nữa, những khẩu hiệu đó cũng là do Thánh nữ đại nhân ngài đưa cho tôi.”
Đôi mắt nhút nhát của Văn Tâm sáng lên, nhìn chằm chằm vào thiếu nữ hoàn mỹ tựa thần linh trước mặt.
“Chính ngài nói với tôi, cư dân hạ thành theo luật đế quốc lẽ ra phải được nhận nhiều trợ cấp hơn, khi quỷ vực hoạt động dị thường, hạ thành có quyền chỉ huy kỵ sĩ hoàng gia và vệ đội giáo đình…”
“Rõ ràng ngài mới là công thần lớn nhất của phong trào phản kháng của hạ thành, thế nhưng chẳng ai biết đến…”
Diệp Tranh khẽ cười bất lực: “Ở thượng thành thì đó chẳng phải chuyện vẻ vang gì đâu.”
Vì những cuộc bạo động ở hạ thành mà cả thượng thành bị bao phủ bởi bầu không khí u ám. Hạ thành đối với họ chỉ là tổ ong dân thường bỏ đi, nhưng cũng chính là tấm khiên lớn nhất của Thánh Tắc đế quốc chống lại quỷ vực.
Giờ tấm khiên chi chít vết thương ấy không chịu ngoan ngoãn nữa, khiến những lão gia ngồi phía sau lo lắng đến mức chẳng buồn gặp tình nhân.
Văn Tâm hoảng hốt vội nói: “Không, tôi sẽ không tiết lộ đâu! Dù có chết cũng không!”
Diệp Tranh khẽ thở dài, thì thầm: “Ta không cần chị chết, ta cần chị viết thêm một bài nữa.”
“Tiếp tục ca ngợi đội học viện hạ thành kia. Họ không chỉ là hy vọng của hạ thành, mà còn minh chứng sau sai lầm của đế quốc — dị năng giả không nên phân phối tài nguyên chỉ dựa vào thiên phú.”
“Ừm, trọng điểm đặt vào đội trưởng Bùi Tây. Một kẻ có thiên phú cấp E mà còn có thể giẫm nát cả học viện hoàng gia, chẳng phải rất có sức thuyết phục sao?”
Đôi mắt Văn Tâm khẽ mở to. Dù chỉ là một người phụ nữ nội trợ, chị ta cũng biết phân phối tài nguyên theo thiên phú chính là luật pháp cơ bản của Thánh Tắc đế quốc.
Nghiên cứu của đế quốc chỉ ra rằng dị năng thiên phú liên quan mật thiết đến huyết thống. Con cháu của dị năng giả thiên phú cao thường cũng mạnh hơn, mà những kẻ có thiên phú cao phần lớn tập trung ở thượng thành, kém nhất cũng ở trung thành.
Vì vậy, tài nguyên dị năng dĩ nhiên nghiêng hẳn về thượng thành.
Văn Tâm nuốt nước bọt: “Ý, ý ngài là… phản đối phân phối tài nguyên theo thiên phú? Người thượng thành sẽ… sẽ rất phản đối đó.”
Nói “phản đối” thì thật quá nhẹ.
Đây là đang mưu toan lay động lợi ích của kẻ thống trị!
Diệp Tranh khẽ cong khóe mắt: “Ừ, rất dễ đắc tội người khác đấy.”
Cô bỗng kéo tay áo Văn Tâm lên, để lộ cánh tay chi chít thương tích.
Những ngón tay thon dài của Diệp Tranh nhẹ nhàng lướt qua.
Văn Tâm còn chưa kịp hoàn hồn thì đã thấy làn nước mát lạnh bao phủ lấy cánh tay xấu xí của mình. Chị ngẩn ngơ lẩm bẩm: “Dạo này người đi theo hắn càng ngày càng nhiều, hắn… không kiềm được lại uống nhiều rượu hơn…”
Diệp Tranh cụp mắt, nhìn những vết thương kia với gương mặt lạnh lùng: “Đây sẽ là bài cuối cùng chị viết nhân danh chồng mình.”
“Chỉ cần chị đồng ý, từ nay về sau, chuyện này sẽ không bao giờ lặp lại nữa.”
Văn Tâm nhìn theo bóng lưng thiếu nữ rời đi, trái tim chấn động dữ dội.
Làm… làm thật sao?
Đem bài viết như vậy cho chồng đăng, chẳng khác nào—
Mưu sát chồng.
--
Trong cơn hỗn loạn thế này, luôn cần một vật hy sinh đủ sức nặng để đẩy câu chuyện lên cao trào mới.
Đã không thể tránh khỏi hy sinh, vậy thì cô sẽ chọn lựa kỹ càng một kẻ đáng chết nhất.
Nhưng một người có đáng chết hay không, chỉ để một mình cô phán quyết thì không công bằng. Vì vậy, cô đã trao quyền phán xét cuối cùng vào tay Văn Tâm.
Cô rất mong chờ kết quả của bản án này.
Diệp Tranh lại rẽ vào một con hẻm khác, bước vào căn nhà nhỏ không mấy nổi bật. Một lúc sau, cô khoác áo choàng ra ngoài, bình thản bước đi như chưa có chuyện gì.
【Cô ăn mặc kiểu gì thế? Theo nguyên tác, cô phải mặc váy trắng thánh khiết, trông như tiên nữ cơ mà.】
Hệ thống đột ngột lên tiếng.
“Ngươi biết chọn lúc trở lại thật.”
【Dĩ nhiên rồi. Tôi phát hiện tình tiết truyện tranh sắp bắt đầu, là lúc nên trở về giúp cô đấy.】
Diệp Tranh chẳng tỏ thái độ gì với sự “giúp đỡ” đó, gương mặt không chút biểu cảm, bước đi trong con ngõ chật hẹp, như thể bất cứ lúc nào cũng đề phòng điều gì.
Phía trước chính là quảng trường Sige, nơi đông đúc nhất khu vực này.
Cô đã để Wend ra lệnh cho kỵ sĩ đi tìm đồ của Thánh nữ ở quảng trường Sige. Với tác phong bá đạo của họ, quảng trường chắc chắn đã được dọn sạch.
Diệp Tranh chậm rãi bước đi. Trước mắt, quảng trường rộng mở đã hiện ra, quả nhiên ngoài các kỵ sĩ mặc đồng phục, không còn bóng dân thường nào.
Cơn gió nhẹ thổi qua những mảnh giấy vụn trên đất. Diệp Tranh chăm chú nhìn chúng bay lượn, rồi thấy chúng run rẩy giữa không trung, bị cơn gió méo mó xé nát hoàn toàn.
Đến rồi. Diệp Tranh ngước nhìn bầu trời xanh biếc đến mức méo mó.
“Là quỷ vực! Quỷ vực giáng xuống rồi!”
“Chết tiệt! Chúng ta chỉ ra ngoài tìm chút đồ thôi mà!”
Tiếng chửi rủa của đám kỵ sĩ vang lên cùng với tiếng gào thảm thiết trong hoang mạc. Nháy mắt một cái, trước mắt Diệp Tranh, những ngôi nhà thấp bé, con phố cũ kỹ đã biến mất.
Thay vào đó là biển cát vàng ngút ngàn, sa mạc mênh mông chỉ lác đác vài bóng người.
Đây chính là Quỷ Vực — một không gian dị thường tràn đầy những thứ quái dị chưa biết.
Nếu không kịp thời giải quyết, Quỷ Vực này sẽ liên tục mở rộng, cho đến khi cả Thánh Tắc đế quốc bị đồng hóa thành sa mạc.
“Đm! Ai nói xác suất Quỷ Vực giáng xuống gần nhà thờ thấp? Tôi còn đặc biệt nhờ quan hệ để được tới đây đấy!”
“Xuống khu hạ thành để kiếm thành tích thì phải chấp nhận rủi ro thôi. Đây đâu phải trung thành, nghe nói mua bó rau cũng có thể lạc vào Quỷ Vực cơ mà.”
“Tôi là dân thượng thành, đây mới là lần đầu tiên bước vào Quỷ Vực. Chỗ này còn thú vị hơn cả dãy nhà cao tầng bên đó!”
Diệp Tranh ẩn mình sau cồn cát, nghe lũ kỵ sĩ tinh anh từ trung thành và thượng thành cãi nhau om sòm, trong lòng hiểu ngay là chẳng thể trông cậy gì vào họ.
Cô siết chặt áo choàng, rút bàn chân đang lún trong cát ra, từng bước đi về phía trước.
【Cô không cần đi lung tung đâu, lực hút cốt truyện sẽ tự sắp xếp để cô gặp được nhóm nhân vật chính.】
【Đến mốc thời gian, nơi này sẽ làm mới các quái vật, chúng sẽ tấn công cô. Nam chính Phó Tây sẽ ra tay cứu. Cô chỉ cần yên tâm chờ là được.】
Diệp Tranh vươn tay, chỉ về phía xa.
“Nhưng mà, ở đằng kia vẫn còn thường dân bị cuốn vào Quỷ Vực.”
Dù đã nhờ biết trước tình tiết từ truyện tranh mà phỏng đoán được vị trí Quỷ Vực giáng xuống, cố gắng đuổi đi phần lớn dân thường, song vẫn còn có người bị kẹt lại.
【… Cô tỉnh táo chút đi, cô là hệ trị liệu! Không phải hệ chiến đấu!】
【Trong Quỷ Vực này ẩn giấu vô số quái vật sa mạc biến dị, nuốt sống người thường trong chớp mắt. Dị năng của cô căn bản chẳng có tác dụng!】
Diệp Tranh khẽ nhíu mày: “Thế thì tôi càng phải nhanh chóng hành động.”
Cô kéo chặt áo choàng, cắm đầu chạy trong sa mạc.
Hệ thống tức muốn ngất xỉu.
Không trách nổi vì sao độc giả lại ghét cô đến thế! Cái kiểu nhân từ không lượng sức này đúng là khiến người ta phát điên!
Nếu truyện tranh vẽ lại đoạn này, hệ thống thừa biết độc giả sẽ buông lời mỉa mai thế nào: nào là thánh mẫu não tàn, nữ chính ngây thơ vô dụng…
Khốn kiếp! Nhân vật giấy nhà người ta thức tỉnh thì đều trở nên lạnh lùng quyết đoán thông minh. Còn cô thì ngoài cái khoản cãi cùn thì chả chịu sửa bất cứ khuyết điểm nào cả!
--
“Yên nghỉ nhé thằn lằn.”
Dòng nước quấn chặt lấy con thằn lằn cao nửa người. Người phụ nữ bị nó đè ép nhân cơ hội vùng thoát, hoảng loạn nhảy về phía sau lưng kẻ mặc áo choàng xám tro.
Dòng nước bao phủ khuôn mặt con thằn lằn, nó giãy giụa dữ dội như bị bàn tay vô hình bóp chặt cổ họng, cho đến khi tứ chi vô lực buông thõng xuống, dòng nước mới dần rút đi.
“Đừng sợ, đi theo sau tôi.”
Diệp Tranh hạ thấp giọng. Áo choàng dày cùng giọng nói trầm khàn khiến người phụ nữ không thể phân biệt ân nhân là nam hay nữ.
Nhưng điều đó không quan trọng. Trong Quỷ Vực mà gặp được một dị năng giả mạnh mẽ lại nhân hậu, với cô ta, đây chính là may mắn lớn nhất trong bất hạnh.
【……】
【Cô không phải hệ trị liệu sao?】
Hệ thống ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, rồi lại nhìn hàng người thường đang theo sát sau lưng cô gái kia — toàn là những người vừa được cô cứu.
Diệp Tranh khẽ nhướn mày: “Ngay cả một bác sĩ bình thường cũng đâu có nghĩa là yếu đuối. Dao mổ có thể cứu người, cũng có thể giết người.”
【Nhưng mà trong truyện tranh, phân cảnh của cô toàn là chữa thương cho người khác, gặp nguy hiểm thì được nam chính cứu…】
“Có bao giờ ngươi nghĩ đến khả năng khác không.”
“Nam chính không cứu ta, thì ta đã tự xử lý xong từ lâu rồi.”
Diệp Tranh thản nhiên đáp.
Hệ thống hoàn toàn chấn động. Đây đúng là một góc nhìn mà nó chưa từng nghĩ đến.