Editor: Baby 💛

___________

Hàng trăm năm trước, khi Quỷ vực giáng xuống đế quốc đang trong thời kỳ cách mạng công nghiệp, sự phát triển khoa học kỹ thuật của đế quốc bị đình trệ, mọi trọng tâm đều chuyển sang nghiên cứu dị năng.

Bóng ma tử vong bao phủ trên đầu mỗi người, còn ai có tâm trí để phát triển văn hóa giải trí nữa chứ?

Vì vậy, Diệp Tranh không thể tưởng tượng nổi ở thế giới thật con người lại có nhiều cách giải trí phong phú đến thế.

“Ứng dụng đọc truyện tranh…?”

Thì ra ngoài việc gọi điện, nhắn tin, chơi mấy trò xếp gạch nhỏ, điện thoại còn có thể dùng để đọc truyện tranh sao?

Diệp Tranh ấn mở ứng dụng, giao diện đầy màu sắc, bố cục mới lạ lập tức hiện ra trước mắt. Cô ngạc nhiên mở to đôi mắt, như một chú ngựa non lạc bước vào rừng thép.

Cô vụng về lướt qua, chạm tới lui.

【Ở thế giới thật bây giờ thịnh hành truyện tranh điện tử, chỉ cần có điện thoại là có thể xem rồi. “Quỷ Vực Vương Giả” cũng đang được đăng tải trên trang này.】

Lời của hệ thống khiến cô càng thêm tò mò, có vẻ như thế giới thật vô cùng phát triển về công nghệ.

“Ta đã trọng sinh, trọng sinh vào đúng đêm phu quân ôm tiểu tam sỉ nhục ta…”

Diệp Tranh ôm điện thoại nghiên cứu, đọc to bằng giọng nghiêm trang như đang ngâm tụng giáo lý, hiệu quả chẳng khác gì tính năng đọc giọng của Lục Giang.

“Phật tử kinh thành lần tràng hạt, thanh lãnh học bá muốn trao mạng cho ta, sau khi mang thai bỏ trốn liền mê mẩn nuôi con…”

Đối lập với công nghệ phát triển, lại là những đề tài giải trí vừa kỳ lạ vừa quen thuộc.

Dù giáo đình và hoàng thất kiểm soát chặt chẽ văn hóa giải trí, trong dân gian vẫn không thiếu những thể loại như “Thái tử bá đạo yêu ta”, “Hoàng thượng lãnh đạm sủng ta”, “Vào học viện dị năng rồi được cả đoàn sủng ái”… Những câu chuyện này ở bất kỳ khu vực nào cũng được các cô gái đặc biệt yêu thích.

Diệp Tranh dần mất đi thần thái tò mò, ham muốn khám phá thế giới thật cũng vơi đi quá nửa.

Sáng tạo không thể tách rời cuộc sống, dù thế giới trong truyện tranh có thiết lập phong phú đến đâu, thì cũng chỉ là tấm gương phản chiếu thế giới thật.

Mâu thuẫn giai cấp, khác biệt giới tính, thống trị và thuần hóa… tất cả đều tồn tại trong thế giới cao tầng mà họ gọi là “thế giới thật”.

Hay phải nói rằng, chính vì thế giới thật vốn như vậy, mới sinh ra thế giới truyện tranh mà cô đang ở hiện tại.

Diệp Tranh vừa định thoát khỏi ứng dụng truyện tranh thì thấy trên trang chủ lướt qua mấy chữ to:

《Quỷ Vực Vương Giả 》 – đang được đăng tải nóng hổi!

Cô ấn vào, nhưng màn hình điện thoại lại trống trơn.

Cô liên tục kéo xuống, cuối cùng cũng hiện ra hình ảnh màu sắc.

Những mái tóc đủ sắc màu chen chúc trên con phố rộng lớn, Diệp Tranh nhìn qua màu tóc và bối cảnh quen thuộc mà nhận ra đó chính là nhóm nhân vật chính.

“Người của Giáo đình vẫn kiêu ngạo như vậy, lúc đuổi chúng ta đi còn dùng lỗ mũi để nhìn người.”

“Đợi đến khi cái Học viện cao quý của bọn họ bị chúng ta đánh bại trong liên đấu đi!”

Không thể phủ nhận, tay nghề của tác giả rất xuất sắc, những cảm xúc sống động của đám thiếu niên được khắc họa vô cùng chân thực.

Diệp Tranh hiểu ra, đây chính là những chuyện xảy ra sau khi cô từ chối gặp nhóm nhân vật chính.

Thông tin rất ít, chỉ có thể nhận ra rằng bọn họ bất mãn với Giáo đình.

【Là một tồn tại ở không gian thấp hơn, nếu cô quan sát quá nhiều cốt truyện sẽ dễ bị quy tắc xóa bỏ. Vì vậy cô chỉ có thể thấy những gì đã xảy ra, cùng một phần nhỏ cốt truyện tương lai có liên quan đến cô.】

Diệp Tranh tiếp tục kéo xuống.

Một khung tranh đầy kịch tính đập vào mắt cô: thiếu niên tóc đen dùng cánh tay biến thành đại kiếm để chặn cái miệng đầy máu của dị thú, nhưng lại bị một con dị thú nhỏ khác cắn trúng đùi, xé đi một mảng máu thịt.

“Phó Tây!”

Đồng đội của hắn hoảng hốt kêu lên, ào ạt lao tới hỗ trợ.

Một loạt kỹ năng dị năng lóe sáng, con dị thú rất nhanh đã bị tiêu diệt. Phó Tây thở dốc, quay lại nhìn cô gái phía sau.

“Cảm ơn anh, đã cứu tôi.”

Khung hình phóng to: một cô gái tóc đen ngồi dưới đất, trong lòng ôm một con mèo, ngẩng gương mặt xinh đẹp trong sáng nhìn Phó Tây nói lời cảm ơn.

Tác giả khi vẽ cô gái này đã vô cùng tỉ mỉ, ngay cả hàng mi cũng vẽ rõ ràng, góc nhìn từ trên xuống càng làm nổi bật những đường cong uyển chuyển, như một món quà mỏng manh khiến người ta xót thương.

Chuyển cảnh, trong đồng tử của Phó Tây phản chiếu dung nhan mỹ lệ ấy, gương mặt vốn anh tuấn trầm ổn của hắn thoáng ngây dại, từ biểu cảm phóng to có thể thấy rõ trái tim hắn đang rung động.

Diệp Tranh nhìn cô gái tóc đen yếu đuối kia, chỉ cảm thấy buồn cười.

Ngón tay cô muốn kéo tiếp, nhưng vô tình chạm vào một góc, trên màn hình điện thoại bật ra những dòng chữ trôi nổi, che lấp tranh.

“Những chữ này là gì?”

【Đây là đạn mạc (bình luận chạy ngang màn hình). Độc giả có thể đăng suy nghĩ về tình tiết đang xem.】

Đạn mạc? Lại một khái niệm mới, Diệp Tranh lặng lẽ ghi nhớ từ xa lạ này.

Cô nghiêm túc xem bình luận:

【A a a Tiểu Tây không được! Mẹ không cho con rung động!】

【Không lẽ cô ta là nữ chính? Đừng mà?】

【Góc vẽ hoàn hảo, tiếc là cô này mặc kín quá, trừ đùi gà của tác giả tối nay nhé.】

【Nữ chính ngu ngốc, cứu mèo trong thế giới này buồn cười chết được.】

【Xót xa nam chính bị thương, tác giả làm ơn đối xử tốt với anh ấy đi…】

【Đồ ngu, thế giới này mà còn đi cứu mèo à?】

“Có vẻ mọi người đều có ý kiến về ‘ta’ nhỉ.”

Diệp Tranh nghịch lọn tóc, chớp mắt vô tội.

【Đây là hướng phát triển của cốt truyện sau này. Cô vì cứu mèo mà rơi vào nguy hiểm, khiến nam chính bị thương khi cứu cô. Độc giả không thích cô là chuyện bình thường thôi.】

【Cô hiện có 3 điểm hành động, có thể thay đổi cái tình tiết ‘cứu mèo ngu ngốc’ này để đảo ngược những đánh giá tiêu cực rằng cô chỉ biết làm gánh nặng.】

Hệ thống nhắc nhở.

“‘Tình tiết ngu ngốc’ sao?” – Diệp Tranh lẩm bẩm, rồi kéo tiếp.

Trang sau, một nhân vật tóc đỏ kiêu ngạo xuất hiện. Hắn mặc đồng phục đỏ hoa lệ, mặt mày khiêu khích, phía sau còn có đồng đội cùng mặc đồng phục trông rất ngạo mạn.

“Haha, mạng các ngươi cũng thật lớn nhỉ.”

Thiếu niên tóc đỏ ngẩng đầu, khinh miệt nhìn nhóm nhân vật chính đang chật vật.

Diệp Tranh ngắm nghía một lúc, từ cá tính và ngoại hình liền nhận ra đó là Ryan, con trai út của thị trưởng trung khu.

Nghĩ tới mới nhớ tên phản diện nhỏ ngông cuồng này vốn chơi thân với em trai cô– Diệp Địch. Chẳng lẽ Diệp Địch cũng sẽ gia nhập phe phản diện?

Cốt truyện tiếp tục.

“Điều khiển dị thú là năng lực của ngươi, vậy thì vừa rồi tất cả đều không phải ngoài ý muốn.”

Phó Tây lạnh lùng nhìn thiếu niên tóc đỏ, cơ thể căng cứng, sẵn sàng tấn công.

Ryan nhún vai, thản nhiên: “Chỉ đùa thôi, cần gì nghiêm túc thế.”

Thiếu niên tóc đỏ tuấn mỹ, nửa cười nửa không, ánh mắt đầy tự tin.

Hai phe đối đầu, trận chiến dị năng dường như sắp nổ ra. Tác giả khắc họa cả hai bên vô cùng căng thẳng, đầy tính công kích.

Diệp Tranh kéo tiếp.

Lại một khoảng trống trắng xóa, dù kéo thế nào cũng không hiện thêm gì. Có lẽ lần này cô chỉ có thể xem tới đây.

Cô mở đạn mạc, tò mò xem độc giả nghĩ gì.

【Ryan đại tiểu thư đường hoàng lên nhũ mẫu nhắc con!】

【Đại tiểu thư, ngươi thầm mến thì cứ nói đi, ngày nào cũng bám theo Tiểu Tây~】

【Thì ra là đại tiểu thư giở trò, bảo sao dị thú tự dưng xuất hiện!】

【Hahaha sắp có cảnh bạo lực gia đình rồi, Tiểu Tây nhẹ tay với vợ nha】

【Đám ship cp kiềm chế chút đi, không phải ai cũng ship Tây–An đâu…】

Diệp Tranh xem bình luận, nghiêng đầu đầy nghi hoặc.

Cô chỉ vào tên tóc đỏ trên màn hình, ngạc nhiên hỏi:
“Hệ thống, thì ra Ryan vẫn luôn giả gái à? Nhà thị trưởng trung khu lại che giấu bí mật lớn vậy sao?”

【?】

【Trong thẻ nhân vật đã ghi rõ Ryan là nam.】

“Nếu là nam, sao mọi người lại gọi hắn là đại tiểu thư?”

【Giải thích hơi phức tạp. Hắn vừa ngạo mạn vừa ngốc nghếch, nhưng ngoại hình lại xinh đẹp, so với ‘đại thiếu gia’ thì giống ‘đại tiểu thư’ hơn. Người ta gọi thế cũng bình thường.】

Não Diệp Tranh hơi trống rỗng, nghe giải thích lại càng khó hiểu.

“Ta là đại tiểu thư của nhà họ Diệp, ta quen biết nhiều đại tiểu thư, nhưng chẳng ai giống Ryan cả.”

“Tính cách kiêu căng, ngu xuẩn, hống hách – đó là kiểu mà con trai được nuông chiều trong gia tộc dễ sinh ra, ví dụ như đệ đệ của ta.”

Nét mặt cô vẫn dịu dàng, nhưng miệng thì không hề nể nang em trai.

“Rõ ràng là tính cách rất đáng ghét, nhưng chỉ cần thêm danh xưng ‘đại tiểu thư’ thì mọi người lại cưng chiều hắn sao?”

Diệp Tranh lộ vẻ suy tư.

“Nếu lần sau ta giới thiệu mình là đại tiểu thư nhà họ Diệp, thì liệu mọi người cũng sẽ khoan dung với ta hơn không?”

【Không, bởi vì cô là nữ. Thứ họ thích không phải ‘đại tiểu thư’ thật, mà là nam đại tiểu thư, nam đó!】

Diệp Tranh như một đứa trẻ tò mò, lại hỏi:

“Đúng rồi, còn từ ‘nhũ mẫu’ nữa là gì? Hình như vốn là cách gọi phụ nữ lớn tuổi ở phương Đông cổ đại, nhưng trong ngữ cảnh này ta không hiểu được.”

【……Đó chỉ là cách gọi khác của độc giả, không liên quan nhiều đến cô, khỏi cần để tâm.】

【Tóm lại, cô hãy chuẩn bị cho các tình tiết tiếp theo, cố gắng nâng cao độ yêu thích. Đây mới là điều cô cần nghĩ tới.】

Diệp Tranh khẽ lắc đầu, không đồng tình: “Không, nghiên cứu đánh giá của bọn họ rất quan trọng. Ta phải hiểu rõ sở thích của độc giả thế giới thật, mới tìm được cách tăng độ yêu thích của bản thân.”

【……Được rồi, cô còn gì muốn hỏi nữa không?】

Diệp Tranh mỉm cười nhẹ, hệ thống chợt thấy bất an.

“Dị thú tập kích là do Ryan sắp đặt, Phó Tây bị thương là vì chính hắn chọn cứu ta. Ta chưa từng nhờ hắn.”

“Thế nhưng không ai trách Ryan độc ác, cũng không ai cho rằng Phó Tây ngu ngốc. Trong tình tiết này, người bị ghét nhất lại là ta.”

“Trong khi ta chỉ thuận theo bản tâm, cứu một con mèo mà thôi.”

Hệ thống nhận ra, Diệp Tranh hoặc là im lặng, còn khi mở miệng thì khiến nó khó đối đáp.

【Nhưng hành động của cô khách quan mà nói đã khiến Phó Tây bị thương. Nếu không có cô, hắn hoàn toàn có thể né được công kích dị thú của Ryan…】

“Ngươi cũng thừa nhận, là Ryan làm hắn bị thương. Nếu mọi người thực sự quan tâm đến vết thương của Phó Tây, thì kẻ bị ghét nhất đáng lẽ ra phải là Ryan.”

“ Nhưng rõ ràng, mọi người không hề ghét Ryan.”

【Bởi vì hắn là phản diện! Độc giả luôn có yêu cầu đạo đức thấp hơn với phản diện!】

“Thì ra vậy… phản diện.”

Diệp Tranh im lặng, chậm rãi chớp mắt, như cỗ máy gỉ sét đang cố gắng vận hành.

“Phản diện, tức là kẻ đối lập với nhân vật chính…”

Cô vẫn đang suy nghĩ.

Dưới hàng mi dài khẽ rung, ánh mắt cô gái hơi sáng lên.

Thấy Diệp Tranh cuối cùng cũng không phản bác nữa, hệ thống thở phào nhẹ nhõm.

Cô căn bản không cần nghĩ nhiều như vậy – nữ chính trong truyện nam chủ định sẵn là vật phụ thuộc vào nam chính, là điểm nhấn làm độc giả thoải mái.

Cô chỉ là món quà mà số mệnh ban cho anh hùng.

Điều cô cần nghĩ, chỉ là làm sao tô điểm bản thân thành một món quà dễ khiến người ta yêu thích mà thôi.

Tác giả có lời muốn nói:
Lại thử thể loại mới, ai thích thì nhớ sưu tầm ủng hộ nhé?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play