Editor: Baby 💛
_________
Phó Tây nhét bộ da của dị thú cấp cao lại vào trong túi, khẽ gật đầu với đồng đội: “Đi thôi.”
Bốn người rời khỏi giáo đình, trên đường có người không kìm được mà than phiền.
Cậu thiếu niên tóc vàng mặc bộ vest trắng sang trọng khẽ tặc lưỡi: “Người của giáo đình vẫn kiêu ngạo như thế, lúc đuổi chúng ta ra ngoài toàn dùng ánh mắt khinh thường mà nhìn.”
Chàng trai cao lớn khoác giáp mềm tính tình tốt bụng nghe vậy khuyên nhủ: “Có lẽ đó không phải ý của vị ân nhân kia. Dù gì vị đó cũng đã cứu chúng ta, là một người tốt.”
“Hừ, cứ chờ xem cái học viện cao quý của bọn họ bị chúng ta đập nát trong giải đấu đi! Dám ngang nhiên coi thường dân khu hạ thành như vậy!”
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa giơ nắm tay trong không trung, chiếc váy da ngắn tung bay theo từng bước chân tức tối của cô.
Cuối cùng, ba người đồng loạt nhìn về phía đội trưởng Phó Tây.
Phó Tây đi cuối hàng, vốn dĩ luôn bình tĩnh điềm đạm, nhưng lúc này lại trông có chút hoang mang, như đang chìm trong suy tư nào đó.
“Đội trưởng, sao vậy? Anh cứ im lặng mãi.”
Cô gái nhảy lên, vòng tay qua vai Phó Tây. Anh giật mình tỉnh lại, khẽ cười với đồng đội.
“Nơi này vẫn nằm trong phạm vi quản lí của giáo đình, tốt nhất chúng ta đừng bàn luận nhiều, kẻo rước họa vào thân.”
Ba người nghe theo lời đội trưởng thông minh và mạnh mẽ của mình, nhanh chóng chuyển chủ đề từ giáo đình sang chuyện ăn chơi hưởng thụ. Sau một trận chiến kịch liệt, đương nhiên phải tự thưởng cho bản thân rồi.
Phó Tây vẫn im lặng, đi được một đoạn, chàng trai trầm ổn khôi ngô bất giác quay đầu lại, ánh mắt đầy suy tư.
Đến chỗ này rồi, đã không còn nhìn thấy giáo đường nữa.
Nhưng nơi chóp mũi anh vẫn vương lại hương thơm thoang thoảng mà anh ngửi thấy khi cận kề cái chết mấy ngày trước, bên tai vẫn vang lên giọng nói của cô gái làm rối loạn tâm trí anh.
“Thật tốt quá, anh vẫn còn sống.”
Tiếng thở dài nhẹ nhõm ấy, mang đến cho anh một ảo giác — rằng mình là người vô cùng quan trọng đối với cô.
Mái tóc mềm mại rơi trên ngực anh, đến giờ anh vẫn còn cảm thấy ngứa ngáy. Khuôn mặt mờ mịt dưới ánh ngược sáng kia, luôn hiện về trong giấc mơ của anh.
Cô đã cứu anh, nhưng mà——
Tại sao… lại không muốn gặp anh?
--
【Aaaa tại sao cô lại không chịu gặp nhóm nhân vật chính chứ!】
Âm thanh máy móc chói tai của hệ thống gào thét bên tai Diệp Tranh.
【So với việc có phân cảnh không được yêu thích, thì mất luôn phân cảnh còn đáng sợ hơn! Chẳng lẽ cô muốn làm nhân vật quần chúng mờ nhạt à?】
【Trong thế giới đầy nguy hiểm này, nhân vật quần chúng rất dễ chết trong vùng quỷ dị đấy!】
Diệp Tranh ngồi trong xe trên đường về nhà, tựa lưng vào ghế, khép mắt nghỉ ngơi. Dù trong đầu không ngừng vang lên tiếng ồn ào phiền nhiễu, gương mặt cô vẫn dịu dàng, bình thản.
“Từ chối gặp mặt chính là phân cảnh của tôi.”
“Lần gặp mặt đầu tiên chỉ trao đổi quà tặng thì quá tầm thường, mà tôi nhất thời cũng chưa nghĩ ra cách ra mắt nào đặc biệt hơn, chi bằng giữ lại một chút bí ẩn.”
Hệ thống có vẻ không phục: 【Trong truyện tranh, từng ô khung tranh đều vô cùng quý giá. Vốn dĩ cô có thể có đến mười sáu ô để kéo thêm độ nổi tiếng cơ mà.】
【Không có độ nổi tiếng thì không có điểm hành động, khởi đầu bất lợi thì sau này điểm hành động lại càng khó kiếm, rồi sẽ rơi vào vòng luẩn quẩn chết người của việc tụt hạng…】
Diệp Tranh đang nhắm mắt bỗng mở ra, mỉm cười khẽ.
“Nhưng hiện tại, tôi có ba điểm hành động rồi.”
Hệ thống giật mình, vội vàng mở bảng dữ liệu hậu đài.
【Giá trị nổi tiếng hiện tại: 300】
【Điểm hành động: 3】
【C-cơ mà cô còn chưa xuất hiện, sao lại có 300 độ nổi tiếng được?!】
【Theo cốt truyện gốc tình yêu sét đánh, độ nổi tiếng của cô chỉ khoảng 50 thôi… Sao chưa xuất hiện mà độ nổi tiếng lại còn cao hơn chứ?】
Hệ thống không hiểu nổi. Nó vốn là hệ thống chuyên hỗ trợ nữ chính, có đầy kinh nghiệm trong việc nâng cao sự hiện diện của nhân vật.
Cùng với sự tiến bộ của nhận thức xã hội, kiểu nữ chính bị động, chỉ như vật trang trí, đã không còn được ưa chuộng. Giờ đây, những nữ chính chủ động hơn, cá tính hơn mới là xu hướng.
Nó thường dùng cách tiết lộ tình tiết, ban đạo cụ để giúp nữ chính không còn là kiểu “bình hoa di động” chỉ biết làm gánh nặng. Họ có thể tham gia vào sự nghiệp của nam chính, chẳng hạn như hỗ trợ xử lý triều chính, quản lý thương vụ, tìm kiếm bí bảo… Trên hành trình ấy còn có thể phát sinh nhiều tia lửa tình yêu. Kiểu “song cường” này mới hợp với quan niệm tình cảm hiện tại.
【Đây là tác phẩm nam cường —— nữ cường cũng không khác mấy. Tóm lại, chỉ khi chứng minh được với nam chính và độc giả rằng mình hữu ích, nữ chính mới càng được yêu thích.】
【Loại mánh khóe câu độc giả bằng việc giữ bí ẩn thế này chỉ dùng được một lần thôi, cô phải nhanh chóng nghĩ cách tiếp cận nam chính đấy.】
Diệp Tranh không đáp lại, chỉ yên lặng chớp mắt, lắng nghe hệ thống rao giảng.
Chiếc xe dừng lại trước một tòa trang viên nguy nga. Diệp Tranh đưa tay gom lại mái tóc dài đen mượt chạm mắt cá, tránh để lúc xuống xe giẫm phải, tay kia khẽ nâng váy, duyên dáng bước ra ngoài.
Rõ ràng là một tư thế rất gượng gạo, vậy mà qua cô lại thành ra trôi chảy, đầy mỹ cảm.
Hệ thống cảm thấy an lòng hơn chút. Ít ra thì nhan sắc của Diệp Tranh trong truyện tranh vẫn rất nổi bật. Mái tóc đen dài mang tính biểu tượng khiến cả người ngoài giới cũng ấn tượng sâu sắc. Chỉ cần tránh xa tình tiết gây tranh cãi kiểu “cục tạ”, độ nổi tiếng của cô sẽ không đến nỗi tệ.
Người quản gia đứng trước cửa cung kính nghênh đón: “Tiểu thư, bữa tối đã chuẩn bị xong, lão gia, phu nhân và thiếu gia đều đang chờ người trở về.”
Diệp Tranh hơi ngạc nhiên, mỉm cười gật đầu, rồi bước vào phòng ăn.
Trên ghế chủ vị là một người đàn ông trung niên mặt mũi nghiêm nghị. Bên trái ông ta là một thiếu niên tuấn mỹ có phần khinh bạc, bên phải là người phụ nữ trung niên đoan trang xinh đẹp.
Diệp Tranh tìm đúng chỗ ngồi cố định của mình rồi ngồi xuống.
“Diệp Tranh, sao con về muộn thế? Lại đi hạ thành làm từ thiện à?”
Người đàn ông trung niên hỏi, giọng điệu nghe không rõ khen hay chê.
Diệp Tranh hơi cúi đầu, tư thái ngoan ngoãn: “Không, thưa cha. Con chỉ gặp người từng được cứu chữa, họ đến để cảm ơn.”
“Là dị năng giả hạ thành?”
“Vâng.”
“Con có gặp không?”
“Không có, thưa cha.”
Người đàn ông trung niên lúc này mới hé một nụ cười: “Con vẫn luôn làm rất tốt, con gái của ta.”
“Là Thánh nữ của giáo đình, vừa phải cho dân chúng thấy sự nhân từ bình đẳng, lại phải duy trì thần thái uy nghiêm của giáo đình. Ở phương diện này, con nắm bắt rất chuẩn.”
“Đó là nhờ cha dạy bảo tốt.”
Thái độ ngoan ngoãn của con gái khiến người cha uy nghi gật gù hài lòng, còn không tiếc lời căn dặn tiếp:
“Thời gian tới con phải giảm bớt hoạt động ở hạ thành, đặc biệt không được tiếp xúc với dị năng giả nơi đó.”
“Trong giải liên viện dị năng sắp tới, có một đội hạ thành thế mà lại nổi lên, thậm chí còn dám đắc tội cả đội của Thái tử. Cả hạ thành vì bọn họ mà xôn xao, đúng là một lũ tiện dân không an phận, ngày nào cũng khiến chúng ta thêm phiền.”
Diệp Tranh chỉ gắp vài miếng đồ ăn, rồi đặt đũa xuống, lấy khăn ăn lau khóe miệng, không ăn thêm nữa.
Cô nói: “Đúng vậy, người hạ thành chỉ cần nghe lệnh đi tiêu diệt quái vật trong Quỷ vực là đủ. Còn những người ở địa vị cao như cha, dĩ nhiên phải suy tính nhiều hơn.”
Người đàn ông trung niên, đại thần đế quốc Diệp Phồn Cảnh, khẽ thở dài, ánh mắt mang chút trìu mến tán thưởng nhìn con gái —— quả nhiên con gái mới là người hiểu chuyện và chu đáo.
Diệp Tranh đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng, rồi cúi đầu xuống, che giấu đi sự mỉa mai và lạnh lùng trong đáy mắt.
Ánh mắt Diệp Phồn Cảnh lại hướng sang cậu con trai bên trái, giọng nghiêm khắc giận sắt không thành thép: “Con thử nhìn lại bản thân đi, cả ngày ăn chơi lêu lổng. Giải đấu lần này ngay cả suất dự bị của Hoàng gia cũng không lọt nổi!”
Diệp Địch vội vàng kêu oan: “Con mới nhập học Học viện Hoàng gia năm nay thôi, sao có thể tham gia thi đấu được chứ?”
“Hơn nữa địa điểm thi đấu năm nay ít nhất cũng là Quỷ vực cấp C, tỷ lệ tử thương cực cao. Chỉ có đám điên hạ thành muốn đổi mệnh mới tranh nhau đi thôi!”
Là con cháu quyền quý thượng thành, Diệp Địch rất hiếm khi phải tiếp xúc với Quỷ vực.
Quỷ vực là không gian khác vô cùng kì dị ngẫu nhiên giáng lâm, bên trong tràn ngập quái vật ngoại giới. Vài trăm năm trước, chính Quỷ vực đã suýt diệt vong cả đế quốc.
Trong cơn nguy cấp, một dị năng giả mạnh đến mức gần như thần linh dẫn dắt đế quốc tiêu diệt quái vật. Hắn hủy diệt Quỷ vực cấp 3S nguy hiểm nhất, chôn cất thi thể thủ lĩnh Ma long ở ngay trung tâm đế quốc.
Điều kỳ lạ là, tại nơi Ma long yên nghỉ, Quỷ vực không còn giáng lâm nữa —— đó chính là thượng thành.
Trung thành chôn cánh của Ma long, Quỷ vực ít giáng lâm hơn.
Còn hạ thành, vùng đất rộng lớn nhất, chỉ nhận được một chiếc sừng Ma long, nên Quỷ vực thường xuyên xuất hiện.
“Đáng chết, ai lại nghĩ ra chuyện đưa Quỷ vực vào giải đấu cơ chứ? Rõ ràng thiên vị cho đám suốt ngày đối đầu Quỷ vực ở hạ thành kia!”
Diệp Địch càng nghĩ càng tức. Rõ ràng hắn có thiên phú cấp S, là dị năng giả cấp 4, theo tiêu chuẩn những năm trước ít nhất cũng vào được đội dự bị Hoàng gia. Giờ đây vì thiếu kinh nghiệm thực chiến với Quỷ vực mà đến dự bị cũng không được.
Người phụ nữ đoan trang ngồi đối diện lên tiếng an ủi: “Đừng nản, Tiểu Địch. Tiểu Tranh thường xuyên làm từ thiện ở hạ thành, đôi khi còn bị cuốn vào Quỷ vực. Con có thể học hỏi chút kinh nghiệm từ chị gái, lần sau chắc chắn sẽ vào được.”
Thiếu niên tuấn mỹ khẽ cười nhạt: “Chị ấy chỉ là dị năng giả hệ trị liệu cấp 3, thiên phú A thôi, thì có kinh nghiệm gì chứ? Kinh nghiệm được đội vệ binh giáo đình bảo vệ à?”
Diệp Tranh mỉm cười hiền hòa với em trai, khẽ gật đầu: “Đúng thế, lần nào cũng nhờ mọi người bảo vệ cả. Hạ thành quả thực nguy hiểm lắm.”
Nghe Diệp Tranh nói vậy, Diệp Địch thấy mình đỡ mất mặt hơn.
Hắn không hề là kẻ nhát gan không dám vào Quỷ vực. Chỉ là hắn không muốn làm bình hoa được che chở như Diệp Tranh. Đợi khi hắn mạnh hơn, diệt Quỷ vực chẳng phải chuyện dễ như trở bàn tay sao?
Bữa tối kết thúc trong bầu không khí coi như hòa thuận: một người cha uy nghi nhưng vẫn có phần từ ái, một cô con gái dịu dàng nghe lời, một cậu con trai sôi nổi, và một người mẹ đoan trang hiền hậu. Nhìn qua, đó đúng là gia đình kiểu mẫu thượng thành.
Trở về phòng ngủ, Diệp Tranh mới khẽ thở phào. Cô ngồi trước bàn trang điểm, ngắm nhìn cô gái với gương mặt vô cảm trong gương.
Đêm nay hiếm hoi mới có một bữa cơm đoàn tụ —— đừng nói tới người em trai lâu nay ở nội trú Học viện Hoàng gia, ngay cả người cha bận bịu phải chăm lo vô số tình nhân cũng trở về.
Cô không thích sự đoàn tụ giả tạo này.
Cũng chẳng thích những mệnh lệnh mà cha mang đến.
“Gần đây Quỷ vực xuất hiện ngày càng nhiều, thương vong ở hạ thành rất nặng. Con không thể làm ngơ được.”
Cô vẫn sẽ tiếp tục công việc cứu chữa ở hạ thành.
Thiếu nữ cúi đầu chải mái tóc dài nặng nề chạm đất, khẽ lẩm bẩm trước gương.
Hệ thống an ủi: 【Đúng rồi, tình tiết tiếp theo chính là ở hạ thành! Tôi sẽ tiết lộ trước cho cô, giúp cô thuận lợi giành được hảo cảm của nam chính và độc giả.】
Động tác chải tóc của Diệp Tranh khựng lại: “Hệ thống, ngươi rất giống cha ta.”
【?】
“Đi hạ thành hay không, có gặp nhóm nhân vật chính hay không, đều tùy vào ta.”
“Nhưng các người luôn có thể dùng vài câu nói, xóa sạch sự chủ động của ta, khiến ta như chỉ tồn tại để xoay quanh nam chính.”
“Thế nhưng, ngươi rõ ràng từng nói với ta rằng —— ta là nữ chính.”
Hệ thống lặng im.
Nó phải giải thích thế nào đây? Rằng trong tác phẩm nam chủ, thậm chí nhiều tác phẩm nữ chủ, nữ chính tồn tại chỉ để làm nền cho nam chính, ghi lại những khoảnh khắc huy hoàng của anh ta?
Nó có thể giúp cô giành thêm chút ánh sáng, nhưng không thể thay đổi trọng tâm của cả câu chuyện.
【Diệp Tranh, mở điện thoại của cô ra đi. Tôi đã cài một vài thứ vào đó.】
【Đợi khi cô hiểu rõ thế giới thật sự, có lẽ sẽ không còn nghi ngờ nữa.】
Diệp Tranh cúi đầu, cầm lấy chiếc điện thoại đặt trên bàn trang điểm.