Sau một hồi gà bay chó sủa, Blaise cùng Pansy ngồi xuống ghế đối diện, dù đã bình tĩnh lại nhưng biểu tình vẫn cứng nhắc.
Hiển nhiên bọn họ vẫn còn đang cố tiêu hóa thông tin.
Quý tộc hoàn mỹ nhất trong lịch sử dòng tộc Malfoy, mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, người đã đánh kẻ khác nhập viện thánh chỉ vì dám uống rồi đưa cốc cho cậu ta hiện tại đang uống chung một ly rượu với người khác. Kẻ đó là máu lai, càng vi diệu hơn còn là ‘Cứu Thế Chủ’.
Ha ha, có phải thế giới phù thủy sắp diệt vong không?
Bốn người vừa ổn định một chút đoàn tàu liền lăn bánh, sẽ tốn kha khá thời gian để tới được Hogwarts. Sư tử Xám nhão nhoét ngả về phía quý tộc tóc bạch kim, an vị gối đầu lên cặp giò hoàn mỹ của đại sư ma dược, móc trong túi áo lấy ra một chiếc máy chơi game nhỏ, bắt đầu nghiêm túc chơi.
Draco dùng bùa triệu tập gọi tới một cuốn sách dày, dùng đũa phép gõ nhẹ lên mặt bàn ba cái, các loại trà bánh ngay lập tức xuất hiện.
“Đừng tạo ra tiếng ồn!” Đối với hai vị khách không mời làm ra thủ thế mời dùng, Draco chăm chú đọc sách, cánh tay rảnh rỗi lấy một chiếc bánh nhỏ trên đĩa hướng tới miệng người gối đầu trên chân mình. Con mèo mắt xanh được sủng ái quen rồi, a ô một ngụm nuốt trọn lấy, tiếng nhai giòn rụm vang lên, mắt vẫn vô cùng chăm chú vào màn hình máy chơi game trước mặt.
Láo liêng nhìn đi nhìn lại hai người phía đối diện, trong đầu hai con rắn nhỏ bỗng chốc có thêm những hình ảnh vô cùng khủng khiếp chạy qua chạy lại sau đó bị bọn họ hoảng sợ lắc mạnh đầu đá bay, làm sao có thể thế được, đúng không, nhỉ!!!!!
“You are win!” Tiếng nhạc chiến thắng đôi lúc sẽ vang lên một lần, hai mắt Harry bắt đầu đánh nhau, sáng nay dậy quá sớm rồi.
Máy chơi game theo sự vô lực của cánh tay chủ nhân mà rơi xuống bị những ngón tay thon dài tóm lấy.
Draco đặt quyển sách còn đang đọc dở lên bàn, cầm lấy một khối bánh nhỏ, nuốt xuống.
“Accio!” Áo choàng đen theo lời kêu gọi bay đến, phủ lên người kẻ đến quần áo cũng không mặc chỉnh tề nổi, đưa tay gỡ bỏ kính mắt, đặt cùng một chỗ với máy chơi game.
Vuốt ngược mấy sợi tóc dù có làm thế nào vẫn kiên cường không thèm thẳng ra phía sau để lộ vết sẹo hình tia chớp, đã bao lâu rồi bọn họ không còn được nhàn hạ như thế này nhỉ.
Sống lâu như vậy, ngay cả linh hồn cũng bị đau đớn cùng cô đơn bào mòn từng chút một.
Draco vẫn nhớ ngày đó, ngày Lucius bảo hộ hắn, máu của người đó thấm ướt áo chùng đen mà hắn đang mặc, khuôn mặt người đó trắng nhợt và cơ thể dần mất đi độ ấm.
Lúc đó, Harry Potter đã bỏ qua mối thù giữa hai người, bỏ qua cái gọi là địa vị cùng thân phận, cậu cứu hắn.
Cứu kẻ chẳng còn bất cứ thứ gì. Địa vị không có, tiền tài không có, sức mạnh không có, ngay cả linh hồn cũng đánh mất.
Harry Potter trong mắt hắn trong lúc đó chỉ là Cứu Thế Chủ ngu ngốc yếu đuối, chỉ biết nép mình sau lưng người khác mong bảo hộ, nhưng chẳng ai biết cậu ta tổn thương như thế nào.
Sống với cậu ta, trốn tránh một thời gian thật dài dưới mật thất Hogwarts, Draco hiểu được, không phải cậu ta yếu đuối mà là cậu ta chẳng còn gì để bảo vệ nữa.
Dumbledore, thần sáng mà ai cũng kính trọng, người cho cậu ta cảm nhận tình yêu thương của bậc trưởng bối hoá ra lại là người sắp đặt tất cả.
Cho cậu ta tình yêu thương giả dối, cho cậu ta tình bạn giả dối, cho cậu ta mục tiêu giả dối.
Những người bạn mà cậu ta chân trọng hoá ra chỉ lợi dụng danh tiếng của cậu ta, tình bạn bọn họ dành cho cậu ta chẳng qua chỉ là cái mác cao sang kiếm chác lợi lộc.
Người mà cậu ta chán ghét, kẻ cậu ta nghĩ là xấu xa lại là người luôn ở trong bóng tối bảo vệ mình.
Lúc đó Harry Potter đã hỏi hắn; “Nè, Draco, mày biết tại sao phù thủy lại ưa thích mặc áo chùng đen không?”
“Khi bị nhuốm máu, bất kể là máu kẻ thù hay đồng bạn, chẳng ai biết được cả, màu đen ấy, nó che đi tất cả rồi!”
Nhuốm máu à….
Thấy mình vậy mà thất thần, Draco ho khẽ một tiếng, tiếp tục chăm chú vào cuốn sách trên tay mà không biết hành động bình thường của mình chính là quái dị trong mắt hai người bạn chơi từ bé.
Blaise run rẩy nhìn bạn tốt dịu dàng, càng thêm khẳng định suy nghĩ của mình.
Còn Pansy, cô bé cắn khăn tay. Trai đẹp vốn dĩ đã ít tại sao lại nắm tay nhau cả rồi.
Biến căm phẫn thành động lực ăn uống, cô bé bắt đầu chiến đầu với những đĩa bánh…
Uwm~~~ Quả nhiên bánh xuất ra từ nhà Malfoy là tuyệt phẩm trong tuyệt phẩm.
Một sự hiểu lầm hoa lệ đã ra đời vào ngay thời khắc này đây.
Sầm một tiếng, cánh cửa khoang tàu bọn họ ngồi bị mở ra mạnh bạo lần thứ hai.
Draco đen mặt hạ cuốn sách đã anh dũng đứng ra dùng thân mình ngăn cản bánh mà cô gái duy nhất trong khoang phun tới, với ánh mắt chết chóc nhìn về phía cửa
“Các cậu có trông thấy một con cóc không, Neville lạc mất con cóc của cậu ấy rồi?”
“Cút!” Những khuôn mặt dù vẫn non nớt nhưng không thể không nói đó là những khuôn mặt mà Draco ghét cay ghét đắng.
Ronald Weasley,Herminone Ganger và có cả Neville Longbottom.
“Malfoy, là mày….”
Tiếng Ron nếu so sánh với cái loa phát thanh thì thật không nhìn ra ai hơn ai kém, với người mấy ngày chưa có một giấc ngủ ngon như Harry chẳng khác gì tra tấn.
Cậu hơi cựa người, ra vẻ khó chịu.
“Babbling Curse!”
Ron trợn chừng mắt, cố nói chuyện nhưng chỉ lắp bắp nói được vài từ không rõ ý nghĩa , Herminone nối tiếp liền dùng cái tông giọng cao vút của cậu ta mà lên án.
“Cậu đã làm gì Ron, chúng tôi chưa làm gì các cậu?” Mọi người trong các toa xe đều vì cái tông giọng này mà chú ý tới bọn họ.
Ron mãi mà không nói được như bình thường liền dùng nắm đấm xông tới, cậu ta không nhìn bất cứ thứ gì nên cái hậu quả liền đạp phải vạt áo chùng, ngã nhào ra đằng trước, hoảng hốt mà bắt lấy áo của Blaise đã đứng dậy ở gần đó, vung cánh tay về Harry đang từ từ tỉnh lại.
“Chết tiệt!”
Mơ màng chưa tỉnh ngủ, Harry chỉ cảm thấy ai đó ôm lấy mình sau đó cậu nghe một tiếng va chạm mạnh,tới lúc cậu hoàn toàn tỉnh táo thì chất lỏng màu đỏ quen thuộc đã từng chút từng chút rơi xuống mặt cậu.
“Draco!” tiếng Pansy hoảng hốt thét lên.
Chẳng là Draco bảo vệ cho Harry mà ôm lấy cậu, thay cậu hôn chiếc bàn thuỷ tinh một cách thắm thiết, mà Ron lúc này nhìn đầu Draco đầy máu cũng vô cùng hoảng hốt.
“Cút ngay!” Draco lúc này so với giám ngục còn đáng sợ hơn. Đôi mắt lam xám thâm trầm nhìn chằm chằm ba con sư tử ngu xuẩn trước mắt. Hiển nhiên ba đứa trẻ chưa trải qua sự đời liền bị doạ sợ, chạy bán sống bán chết như thể thật sự có giám ngục đuổi theo bọn họ vậy.