Mùng một tháng chín hàng năm là ngày trọng đại của các tiểu phù thủy nước Anh, bởi vì đó là ngày chúng sẽ đến Hogwarts, ngôi nhà chung của phù thủy Anh Quốc học tập.

Harry Potter tới từ rất sớm. Cậu không muốn gặp Weasley, chẳng muốn gặp Granger, càng không muốn đụng độ với chúa tể nổ vạc Longbottom.

Kết bạn rồi chút nữa ăn một cái Avada, một lần là đủ rồi.

Harry Potter biết rõ mọi việc đều do một tay Dumbledore sắp đặt.

Ông ta muốn một Cứu Thế Chủ chẳng nhận được tình thương, luôn bị hắt hủi một ngày nọ thấy được ấm áp. Sau đó, tất nhiên là trung thành tuyệt đối, một con rối luôn sẵn sàng rơi vào cái bẫy mà ông ta lập sẵn.

Dumbledore ơi là Dumbledore, kiếp trước ông đã làm những gì, hại chết bao nhiêu người chỉ vì lợi ích lớn hơn ấy của mình. Ông vậy mà vẫn thanh thản dưới sự cung phụ của biết bao nhiêu người mà ra đi, còn những con cờ đã lợi dụng xong lại bị vứt bỏ một cách tàn nhẫn.

Thật là nghịch lý làm sao!

Chống tay vào thành ghế, gác đầu lên đó, trong không trung xuất hiện một ly rượu, chậm rãi nhấm nháp không biết rằng bản thân bây giờ muốn bao nhiêu câu nhân thì có bây nhiêu câu nhân.

Mái tóc đen rối hơi dài xõa xuống sau vai, áo chùng màu đen làm nổi bật lên làn da trắng mịn, theo dáng ngồi áo sơ mi vốn dĩ cài sơ sài để lộ ra xương quai xanh tinh xảo, cặp kính gọng vàng gác lên sống mũi, che đi đôi mắt xanh có phần trống rỗng.

Nụ cười xuất hiện sau ly rượu, như có như không.

Không phải nụ cười giả dối của quý tộc cũng không phải nụ cười chân thật của một đứa trẻ mười một tuổi.

Không gian yên tĩnh bị phá huỷ bởi một tiếng đập cửa không mấy nhỏ, nếu như muốn nói là có ý định làm long não người khác. Rượu trong ly sánh ra,làm ướt một mảng áo chùng.

“Chết tiệt!” Cảm giác ẩm ướt dán vào có thể không mấy tốt đẹp. Chửi thề một tiếng, đem ánh mắt lạnh băng nhìn những kẻ chủ mưu gây ra sự khó chịu này.

Đó là một cô bé với khuôn mặt trái xoan xinh xắn, phía sau là một cậu nhóc khá cao so với lứa tuổi. Bọn họ đi nhầm toa tàu đi,dù sao nơi này cũng là toa tàu nhà Malfoy.

“Cậu là ai, sao lại ngồi đây, nhầm toa à?” Cô bé hất mái tóc dài, kiêu ngạo nâng cằm lại không khỏi đỏ mặt khi nhìn khuôn mặt của Harry.

“Còn cậu, sao cậu không nghĩ mình đi nhầm toa?” Khoé môi cong lên nở một nụ cười nhợt nhạt làm khuôn mặt bầu bĩnh của cô bé kia đỏ càng thêm đỏ, không biết là do xấu hổ hay là do phẫn nộ.

“Làm gì có chuyện đó, đây là khoang tàu nhà Malfoy, tôi không có đi nhầm, chỉ là…chỉ là….” Thấy bạn mình túng quẫn, cậu bé phía sau liền tiến lên, nở một nụ cười yêu nghiệt, à, kết hợp với khuôn mặt non choẹt của cậu ta thì không thể gọi là yêu nghiệt nhỉ.

“Tôi là Blaise, Blaise Zabini, đây là bạn tôi, Pansy Parkimson, không biết cậu là?”

“Harry, Harry Potter, các cậu có thể gọi tôi là Harry nếu các cậu muốn.” Hóa ra là hai con rắn nhỏ, trong kí ức có phần mờ nhạt do thời gian của cậu bọn họ luôn đi theo Draco, quá lâu rồi, thứ lỗi cho cậu không nhớ nổi.

“Vậy Harry, cậu biết đây là khoang tàu nhà Malfoy chứ?”

Quả nhiên là Slytherin, ban đầu là giật mình lại rất nhanh lấy lại được phong thái bình tĩnh ung dung, ý tứ trong lời nói cũng thật nhiều, đầu tiên ám chỉ nơi này là không phải khoang tàu nhà Potter sau đó là thăm dò, cậu ta đang muốn thăm dò quan hệ của cậu và nhà Malfoy. Buông ly rượu để nó lơ lửng trên không trung, Harry cười cười nhìn họ.

“Đương nhiên. Vì vậy tôi đang muốn hỏi tại sao hai người lại vào đây?” Draco sẽ không muốn bất cứ ai chạm vào đồ vật của mình, cậu không tin hai củ cải này được sự đồng ý của đại sư cau có đó mới đến.

Hai đưa trẻ liếc mắt nhìn ly rượu đang lơ lửng, cùng nhau nuốt nước bọt, đây là phép thuật không đũa phép. Cậu ta làm như thế nào mà… Cậu ta mới bao nhiêu tuổi….

Trong khi cả hai đứa trẻ còn đang ngơ ngác, một người đã vượt qua họ, tiến vào trong khoang, tiện thể đóng lại cửa khoang vẫn còn mở toang.

Không ai khác chính là Draco Malfoy.

Draco vừa từ hội Sư Tử Xám trở về. Vẫn mang trên mình bộ đồ quý tộc thuần đen, mái tóc được trải chuốt tỷ mỉ hất về phía sau, khoác ngoài là áo choàng có khuy cài rắn bằng ngọc thạch. Khuyên tai trắng bên tai trái khúc xạ ánh sáng ngoài cửa sổ càng thêm phần rực rỡ.

Đặt cây trượng khắc hình rắn lớn đặc trưng mà bất kỳ Faithful nào cũng nhận thức vào một góc, tiện tay cởi áo choàng ngoài treo lên giá treo.

“Đã tới rồi!” Giọng của Draco mang theo hơi lạnh chưa xoá hết sau đó quay qua nhìn hai người ở cửa.

“Sao hai người lại ở đây?” Nhìn cái khuôn mặt tỏ rõ không hài lòng kia đi biết ngay là lũ nhóc con này tự tiện chạy tới mà.

“Không bận rộn như ai đó!” Harry lười biếng không kiêng kị ngáp một cái, nhường ra một khoảng ghế để Draco ngồi xuống.

“Cậu quen bọn họ sao?” a mệt mỏi quá cứ phải vờ như cái gì cũng không biết thế này.

“Ừ, bạn chơi từ bé.” Draco ngồi xuống bên cạnh cầm ly rượu lơ lửng trong không gian nhấp một hụm nhỏ, có lẽ cảm thấy vừa lòng, liền nhấp thêm một ngụm nữa.

“Ngồi xuống đi, cậu ấy là bạn tôi, Harry Potter, mong hai người không làm điều gì ngu ngốc mà chọc phải con sư tử không não này.”

Thấy hai kẻ còn cứng nhắc đứng kia, Draco không khỏi nhíu mày, quay sang người từ nãy tới giờ vẫn thong thả nằm dài, ánh mắt như muốn hỏi ‘cậu đã làm gì bọn họ’?

Harry chỉ nhún vai, cậu còn chưa động vào một một cọng tóc của hai người đó nha, tại bọn họ cảm thấy đứng thoả mái hơn sao.

Sau một khoảng lặng,tiếng nói lắp bắp mang theo tia kinh hoàng của Pansy vang lên: “Draco…cậu…cậu uống ly rượu đó?”

Hửm…Quý tộc tóc trắng nhìn cái ly đang cầm trong tay, ly rượu này làm sao, chẳng lẽ có độc?

“Cậu…uống ly…ly rượu đó!”

Ngay cả Sư Tử Xám cũng mờ mịt, lũ trẻ này làm sao vậy, ly rượu có sao đâu, cậu vẫn uống đó thôi, sao bọn họ lại nhìn nó như nó là độc dược khinh khủng nhất vũ trụ vậy.

“Rốt cuộc các người làm sao, bị lời nguyền độc đoán bám thân, ly rượu này có vấn đề gì mà tôi không thể uống?” Đấy thấy chưa, đại sư độc dược lại bắt đầu phun nọc độc rồi…Draco nhét cái ly vào tay Harry, tức giận rít lên.

Harry nhún nhún vai, chẳng liên quan tới cậu. Sau đó vô tâm vô phế tiếp tục nhã hứng “uống rượu thưởng kịch” của bản thân.

“Không đúng, không đúng, không phải ly rượu đó, mà là, Draco cậu ta đã uống ly rượu đó trước rồi!” Blaise hết lắc đầu rồi lại gật đầu, khuôn mặt hoảng hốt như tận thế tới nơi, lui lại vài bước.

Trong giới quý tộc, không ai không biết đến tính tính khó ở của cậu chủ nhà Malfoy. Sự ám ảnh với sạch sẽ của cậu ta quả thật không ai lý giải nổi.

Ví dụ điển hình nhất, trong bữa tiệc sinh nhật 6 tuổi của Draco đứa con trai của một nhà quý tộc mới nổi chán ghét Draco đã uống một ly nước rồi đổ đầy lại, đưa cho cậu ta, sau đó rêu rao với đám người gần đó Draco Malfoy thích uống đồ uống thừa của người khác.

Khỏi phải hình dung tên đó thảm thế nào. Ngay tại chỗ bị vị quý tộc tóc bạch kim đánh cho vào Viện Thánh, hai tháng không dậy nổi. Nhà Malfoy biết chuyện thậm chí còn đem gia tộc mới nổi đó đè sụp.

Ngay cả dinh thự cũng trong một đêm phá bỏ, chạy sang Đức lánh nạn.

“Chỉ như vậy?” Ánh mắt như nhìn đám thiểu năng chí tuệ.

Trong thời kỳ chiến tranh, thức ăn nước uống không đủ, hai người bọn họ thậm chí không ăn nhanh kẻ kia sẽ ăn hết lấy đâu ra hơi sức mà quan tâm cái gì.

Hơn nữa, khi bị cả thế giới phù thủy xua đuổi, trốn chui trốn lủi, thức ăn nước uống xa xỉ tới mức một miếng bánh một ngụm nước cũng phải chia đôi hoặc sau này khi thành hiệu trưởng và giáo sư Hogwarts, mạo hiểm ở nơi nào đó thu thập các loại dược liệu bọn họ thường đi rất lâu ăn uống của nhau là chuyện thường xuyên.

Draco không biết thói quen này hình thành từ bao giờ chỉ có điều hắn cũng không muốn từ bỏ. Nó nhắc nhở hắn, trong khoảng thời gian hắn cô đơn tuyệt vọng nhất vẫn có một người bên cạnh hắn, chia sẻ với hắn cùng hắn vượt qua.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play