Một màn rối loạn qua đi quý tộc bạch kim ôm người vẫn ngây ngây ngất ngất chưa tỉnh hẳn ngồi lại lên ghế, Blaise biết ý đóng cửa khoang lại, rút ra khăn tay.

“Cậu chảy nhiều máu quá, không sao chứ?” Khuôn mặt cô gái nhỏ nhà Paskinson có chút tái nhợt, dù sao thân là hòn ngọc quý được cả gia tộc cưng nựng cô rất ít khi nhìn thấy cảnh máu me.

Draco lắc đầu từ chối khăn tay của Blase, lấy từ túi tiền treo bên hông một lọ độc dược, mở nắp ra uống một hơi cạn sạch, mùi vị kinh khủng lan tỏa khắp khoang miệng. Harry Potter chết tiệt, mùi vị độc dược cậu ta làm chưa bao giờ thua kém những hương vị đặc thù cha đỡ đầu làm ra.

“Không sao, vết thương nhỏ thôi!” Sau đó cúi đầu, mặc kệ con mèo mắt xanh dùng khăn tay của cậu ta lau lung tung trên mặt mình, dù là vết thương nhỏ nhưng đầu vẫn có hơi choáng váng.

Hành trình kéo dài mất bảy giờ đồng hồ sắp kết thúc, Pansy đi vào căn phòng nhỏ phía sau thay đồng phục, Harry lúc này cũng đã tỉnh, tùy tiện nhét cái khăn tay dính đầy máu vào túi quần, chậm rãi lấy đồ trong vali hành lý mà dì Petunia đã xếp gọn gàng, chuẩn bị thay.

Draco nhìn hành động kia chỉ nhíu mày tỏ vẻ ghét bỏ cũng không nói gì, máu của phù thủy, không thể tùy tiện ném lung tung.

Theo hướng dẫn của người khổng lồ Hagrid, tân sinh tiến tới bờ hồ đen nơi mấy chiếc thuyền nhỏ đỗ sẵn. Rất nhanh bọn họ sẽ tiến vào Hogwarts, nếu không có một số nghiệt duyên.

Harry và Draco ngồi chung thuyền với Ronald Weasley và một tân sinh khác không biết tên.

Hiển nhiên, không có gì là tốt đẹp khi để một Malfoy cạnh một Weasley cả.

“Tại sao mày lại ở đây, Malfoy?” Ron, người lên thuyền sau cùng tức giận nhìn Draco đang nhàm chán ngồi đối diện. Khuôn mặt cậu ta giờ không khác màu tóc của cậu ta là mấy.

“Nếu đầu óc của cậu Weasley đây còn hoạt động, là cậu tự ý bước lên thuyền này.”

Thế là Ron Weasley túm áo Draco Malfoy, chuẩn bị sử dụng biện pháp yêu thích nhất của mình.

Và hậu quả, đương nhiên rồi, cả bốn người trên thuyền đều cùng nhau tắm nước hồ đen.

Ron là một con vịt cạn ngã xuống rồi chỉ biết vùng vẫy nắm lấy thứ ở gần mình nhất, Harry đáng thương bị túm lấy còn uống thêm được mấy ngụm nước hồ không khỏi mệt mỏi. Đây là ngồi không cũng dính vạ lây, cậu thật vô tội.

Chuyện xảy ra bất ngờ không ai lường được, vài tiểu phù thủy bắt đầu hô hào với người giữ khóa, Hagrid đáng thương cũng vô cùng bối rối dù sao chưa bao giờ có việc tân sinh ngã xuống hồ cả.

Tiểu tân sinh vô tội ngồi cùng thuyền cũng không biết bơi chẳng qua cậu ta kém may mắn nhất hội, bị thuyền ụp lên người, muốn ngoi cũng không ngoi lên được, Draco phải lặn xuống kéo cậu ta ra, Harry túm lấy Ron hai người họ dùng hết sức mới có thể lết lên bờ.

Gió thổi qua người, lạnh muốn chết.

Giáo sư McGonagall đã chạy tới yếm lên bốn người bùa giữ ấm, Hagrid đã xuýt khóc khi thấy bốn người họ an toàn.

“Achoo!”

“Được rồi đứa nhỏ đáng thương, con có thể tới Bệnh Thất kiểm tra lại, ta có thể báo với hiệu trưởng cho con được phân loại sau.” Harry vóc người nho nhỏ rất hiệu quả đánh thức lòng mẹ của các quý chị em, giáo sư Gonagall cũng không ngoại lệ nhưng cậu chỉ lắc đầu, ai biết phân loại sau sẽ như thế nào chứ.

Cuối cùng trong bốn đứa chỉ có cậu nhóc xấu số đã uống no nước hồ mà bất tỉnh nhân sự kia được người đưa vào Bệnh Thất, Draco và Harry chùm một tấm khăn lớn, đi vào đám người không quan tâm tới ánh mắt tóe lửa của chú sư tử nhỏ, bọn họ cần thay đồ trước lễ phân loại.

Tân sinh theo bước chân của giáo sư McGonagall tiến vào đại sảnh được chiếu sáng bởi hàng nghìn cây nến.

Những cây nến lơ lửng này vốn dĩ đang ảm đạm sáng bừng lên khi Harry xuất hiện, chúng theo quy luật bay cao hơn một chút làm cả đại sảnh rực rỡ lung linh hơn vô số lần.

Harry có chút muốn cười, ngón tay dưới áo chùng dài hơi động đậy đem phép thuật của bản thân nhẹ nhàng lưu chuyển, bao trùm khắp nơi như chủ nhân hiền hòa vỗ về đứa trẻ của mình.

Lễ phân loại mau chóng được diễn ra.

Trên bàn dài dành cho giáo sư, Dumbledore đang vui vẻ với đống kẹo ngọt, cốc nước bí đỏ trước mặt ông ta đã trở thành một màu kì quái do bị bỏ vào quá nhiều đường và mật, bên cạnh đó, khuôn mặt cau có khó chịu, giáo sư độc dược khủng bố của Hogwarts.

Không khác kiếp trước là mấy, Ron và Hermione vẫn chung tổ với nhau, hai người bọn họ cùng với Longbottom đều vào Gryffindor, Draco tất nhiên là Slytherin, cậu ta không thèm nhìn ai, ung dung tới bàn dài nhà rắn, ngồi ngay tại vị trí thủ tịch năm nhất, chống cằm quan sát lễ phân loại diễn ra.

“Harry Potter!”

Cái tên vừa xướng lên đã thu hút được sự chú ý của tất cả mọi người, tiếng xì xào nổi lên bốn phía.

Harry bước lên ngồi xuống ghế, để giáo sư McGonagall đội mũ phân loại lên đầu cậu.

“Aha, một đứa nhỏ kì diệu!” Nón phân loại có vẻ hứng thú lắm.

“Trò có dũng khí, chính nghĩa, thiện lương của Gryffindor, cũng thông minh, giảo hoạt như Slytherin, được rồi, đứa nhỏ thân ái, trò chọn đi đâu?”

‘Slytherin!’

Harry thầm nghĩ trong đầu, cậu biết nó đọc được.

“A, đứa nhỏ, không suy xét về Gryffindor chút nào sao, tình bạn của Gryffindor rất thuần túy, nơi đó cũng khá tự do, Slytherin có rất nhiều quy tắc”. Theo một cách nào đó, một chiếc mũ có thể nói lời như mấy tay đa cấp chuyên đến trước của nhà rao bán máy sưởi hoặc thực phẩm chức năng của Muggle, Harry có chút muốn cười, chắc nó không biết, mười lần thì hết chín lần dì Petunia của cậu sẽ lấy chổi cho họ một trận, lần còn lại dượng Venom hoặc Dudley sẽ đóng sập cửa ngay.

“Bài hát vừa rồi của ngài rất hay!”

“Đó là đương nhiên, đứa nhỏ!”

“Không biết Salazar sẽ nghĩ gì về cái mũ có một nửa pháp lực của mình. Chỉ vì lời nói của một vài người liền nói học viện của ông ấy gian tà nhỉ!” Theo lời nói cảm giác áp bách ập xuống mũ phân loại, nó hoảng sợ, chỉ có một số ít người có thể làm mũ phân loại có cảm giác này, không nghi ngờ, đứa trẻ trước mặt nó, người thừa kế tiếp theo của Hogwarts.

“Xin ngài tha thứ cho sự ngu dốt của tôi!” Sau hơn nghìn năm dường như mũ phân loại cảm nhận được hình bóng của người đàn ông nó ghét cũng như kính trọng nhất kia, giọng nói của nó mang theo sợ hãi lại không tự chủ được xen vào đôi chút hoài niệm.

Trước mắt đều bị mũ phân loại che hết Harry không khỏi nén lại một hơi thở dài trong ngực: “Hogwarts có bốn học viện, là nhà của tiểu phù thủy, không phải có ai hay bất kì nhà nào!”

“Cảm ơn sự khai sáng của ngài!”

“SLYTHERIN!”

Đem mũ phân loại bỏ xuống, Harry tiến tới bàn nhà rắn trong sự ngỡ ngàng, ngạc nhiên, bật ngửa của không ít người.

Dumbledore đã hạ cái ly nước bí đỏ không ra nước bí đỏ trong tay xuống, nụ cười trên môi nhạt đi đôi chút trong khi Xà vương điện hạ ngồi ngay cạnh đó mặt mày đen thui.

Hiển nhiên cậu sẽ ăn không ít khổ từ vị này đây. Mà thôi kệ vậy, cái này người ta gọi là tình thú hiểu chưa,cậu rất mong đợi đây.

Những năm tiếp theo sẽ vui vẻ lắm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play