Một buổi tối đẹp trời nào đó cánh cửa nhà Dursley vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, người đang nhìn thưởng thức chút bánh ngọt sau giờ cơm tối khá ngạc nhiên. Hagrid không thể nào lịch sự tử tế như vậy đi, với thân hình to lớn đó cách gõ cửa nhẹ nhàng này lại càng không thể.
Rất nhanh cậu liền có đáp án khi cánh cửa vinh dự được thần chú đánh cho văng ra khỏi bản lề, thẳng đến chỗ cậu đang ngồi sau đó lại bị một lực mạnh mẽ không thua gì ‘Everte Statum’ đánh ra xa rơi xuống góc phòng khách.
Dudley sau khi đá văng cánh cửa liền nhìn người đàn ông vừa bước vào với đôi mắt bất thiện, không ai thích một người vừa phá cửa nhà mình cả.
Harry sững sờ nhìn thân ảnh đang tiến vào.
Vẫn mái tóc đầy dầu quen thuộc, vẫn đôi mắt hắc diệu thạch lạnh lùng phân minh, vẫn trung thành với màu đen bí ẩn và huyền bí. Là người đó, kẻ luôn ẩn nấp trong bóng tối bảo vệ cậu để rồi sau khi chết đi mới cho cậu biết tất thảy.
Thà rằng không biết để không đau khổ, thà rằng không yêu sẽ không thống hận.
Kẻ chết đi rồi vẫn ngày đêm rằn vặt cậu, không để cho cậu có một giấc ngủ yên ổn.
Look…at…me!
Lúc đó thì nhìn tôi hay thông qua tôi để nhìn ai khác.
Phải rồi, từ khi thời nhận biết, thầy chưa từng nhìn thấy tôi, chưa bao giờ nhìn thấy một Harry Potter.
Cái thầy nhìn thấy chỉ là bộ dạng của kẻ mà thầy căm ghét nhất.
Cái thầy nhìn thấy chỉ là đôi mắt của người con gái thầy yêu.
“Harry, em sao vậy, Harry!”
Dudley nhìn em họ nho nhỏ đang ngẩn ngơ nhìn người đàn ông vừa vào, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt liền khẳng định đứa em bé bỏng của mình bị dọa sợ phát khóc rồi.
“Các ngươi đang làm cái gì, ta phải báo cảnh sát ngươi xông vào nhà dân.” Dì Petunia từ trong bếp chạy ra, ôm lấy Harry vào lòng, căm tức nhìn chằm chằm nam nhân đang bối rối, có trời mới biết bà đau lòng thế nào, Harry không phải đứa trẻ hay khóc đâu.
“Được rồi Petunia, em bế Harry lên nhà đi, cả con nữa Dudley, lên với em, cha sẽ nói chuyện với ngài đây.” Dượng Venom là người bình tĩnh nhất, ông ấy nhìn ra ngoài cửa, không có hàng xóm nào chú ý tới bên này.
“Chúng ta ngồi xuống uống một tách trà chứ?”
Severus chỉ nhíu mày một chút rồi lên tiếng.
“Nếu cái đầu của quý ngài đây không dùng để trang trí thì ngài nên biết hôm nay kẻ hèn mọn này không tới để thưởng trà với ngài.”
Nhưng Venom chỉ cười: “Tất nhiên tôi biết, chỉ là trời đã tối rồi, trẻ con nên có một giấc ngủ đầy đủ, đúng không?”
Severus không tiếng động đánh giá người đàn ông thấp hơn mình này.
Không thể không nói, ông ta còn giống quý tộc hơn con khổng tước nào đó nhiều lắm thế nhưng đúng lúc này, cậu bé với mái tóc đen rối chạy từ trên lầu xuống, dè dặt đứng trước mặt Severus.
“Xin lỗi, thưa ngài, ngài có phải là giáo sư hướng dẫn con tới trường, thật xin lỗi ngài, vừa rồi con hơi giật mình, ngài uống một tách trà chứ?”
Cả hai người đàn ông đều cúi đầu nhìn cậu. Thật lâu rồi Severus mới gặp lại đứa trẻ này, kể từ cái đêm định mệnh đó, khi ông đưa đứa trẻ ra khỏi đống đổ nát.
Ừm, nó khá khác biệt với thằng cha chỉ biết lao đầu vào chỗ nguy hiểm của mình.
Mái tóc hơi dài được buộc lên gọn gàng bằng một sợi ruy băng xanh lá. Trên người nó là một bộ thể thao rộng rãi thoải mái nhưng không lấn át được phong thái cao quý chỉ có ở con cháu quý tộc.
Lắc đầu xua tan ý nghĩ vớ vẩn vừa xuất hiện. Potter, cao quý? Quỷ khổng lồ múa balet chuyên nghiệp còn đáng tin hơn.
Theo trí nhớ, Harry được giáo sư độc dược dẫn tới Hẻm Xéo mua đồ dùng bắt đầu năm học mới dù cho cậu một thứ cũng không hề thiếu và hiển nhiên, cậu gặp được Draco.
Quý tộc tóc bạch kim khó gần, khủng bố, độc ác nhất Hogwarts đang đội lốt bé ngoan đứng bên cạnh nam nhân tóc bạch kim khác. Hơn nữa, Severus và cậu đang hướng thẳng về cái nơi tràn ngập khí hồng bốc tận trời xanh kia.
“Lucius!”
Hai người lớn nói chuyện đương nhiên trẻ con không thể xen vào, cậu và Draco đều được đưa tới trước của tiệm may phù thủy trước khi hai người họ rời đi.
Draco rất không vui khi bị bỏ lại.
Tại sao Harry biết điều đó à, đơn giản thôi, nếu ánh mắt của cậu chủ nhà Malfoy là những con dao găm thì Harry Potter có thể đã trở thành một con nhím không hơn.
Nở nụ cười rụt rè ngọt ngào, đôi mắt xanh ngọc trầm mà trống rỗng gửi đi thông điệp rất đáng gợi đòn ‘cũng chả phải lỗi của tôi’.
Quý tộc tóc bạch kim cũng nở một nụ cười ngọt ngào không kém dùng ánh mắt lạnh lẽo mà Avada không sánh được gửi thông điệp đáp trả ‘độc dược tháng này…tự lo đi’.
“Tôi có trà sữa, ngon lắm, cậu muốn uống không?” Hiển nhiên vấn đề độc dược gợi lên trong Sư Tử Xám chút mong muốn sống, lén lút lấy trong nhẫn không gian một ly trà sữa tỏa ra hơi lạnh, Draco nhếch mép vươn tay lấy ly trà sữa, cắm ống hút, hút một ngụm.
“Ngọt quá!”
“Hửm, thật không, tôi mua 30% đường mà?” Harry níu lấy tay Draco, hiện đang cao hơn cậu vài phân, hút một miệng đầy trà sữa, bẹp bẹp miệng “Ngon lắm mà!”
“Ha…, sớm muộn cũng có ngày quá khứ của lão ong mật sẽ được áp dụng lên mi” đem cốc trà sữa nhét vào lòng con mèo mắt xanh ngu xuẩn, Draco dẫn đầu đi vào tiệm may, hút một ngụm to nữa Harry chậc lưỡi, cái cớ, tất cả chỉ là cái cớ để chút giận lên đầu đứa trẻ đáng thương là cậu thôi.
Với ham muốn độc chiếm của con công trắng, Harry cực kì khinh bỉ, mới có vậy là đã muốn đi đánh ghen, quả nhiên không có tiền đồ, Sev của cậu sẽ không bao giờ để ý tới con khổng tước chỉ thích khoe đuôi đó đâu.
Hiển nhiên, Sư Tử Xám đã đánh giá quá cao về bản thân, mai sau, từ cái vạc đến muôi khuấy, từ lọ thủy tinh đến dược liệu đều bị đánh ghen ít nhất một lần là rõ. Nhưng mà, đây là chuyện của mai sau. Hiện tại, cứ để vị này cười nhiều một chút bù đắp lại những cay đắng mai sau đi thôi.