Tiếng sấm chớp bên ngoài đánh thức đứa trẻ khỏi giấc ngủ say, điều kì lạ là đứa trẻ không hề khóc, nó chỉ đưa mắt nhìn mọi thứ nó có thể nhìn, cánh cửa gỗ màu nâu còn có một bóng đèn màu vàng cam nhẹ nhàng tỏa sáng. Đây là trước cửa nhà một ai đó.

Không lâu lắm, cánh cửa gỗ mở ra, đó là người đàn ông với mái tóc màu vàng nhạt và ông ta đã chết lặng khi nhìn thấy cậu.

“Petunia, Petunia…”

Xuất hiện sau tiếng gọi là người phụ nữ khá xinh đẹp với mái tóc vàng rực rỡ.

“Chuyện gì thế anh?”

Có thể hai người bọn họ đã rất kinh ngạc khi nhìn thấy cậu, làm gì có ai không kinh ngạc khi một đứa trẻ lạ mặt ở trước cửa nhà mình chứ.

Harry Potter, người mấy giây trước vừa đâm xuyên tim mình bằng thanh kiếm đỏ đã tự nhận thấy bản thân hiện giờ là một đứa trẻ, thậm chí còn không thể nói một câu ra hồn thế nhưng hai người này rất quen mắt, không biết đã gặp ở đâu rồi.

Họ đưa cậu vào nhà, bên cạnh lò sưởi, chân tay lạnh lẽo do nhiệt độ bên ngoài cũng dần ấm lên, tiếng khóc rấm rứt…là ai đang khóc thế.

“Em đã nói với con bé, em đã nói, xem đi, nó mới bao nhiêu tuổi, nó…”

“Được rồi, Petunia, anh hiểu, anh hiểu…”

“Em đã nói nó đừng đi cái trường pháp thuật đó, em đã nói nó hãy kiếm một người chồng bình thường, nếu nó nghe em…không, nếu em kiên quyết hơn…”

“Anh hiểu, đừng khóc nữa, chúng ta nên nghĩ xem nên làm gì tiếp theo…”

“Nó đã nói với em họ sẽ bảo vệ nó, vậy nhìn thử xem hiện thực đi, không ai bảo hộ nó, không ai bảo hộ con nó, họ thậm chí còn ném một đứa nhỏ trước cửa nhà chúng ta trong cái thời tiết tồi tệ này!”

“Anh đã biết đám người đó không phải người tốt mà!”

Xuất hiện lại trước mắt cậu, người phụ nữ tóc vàng vẫn vương nước mắt vuốt ve hai má sau đó ôm cậu lên “Harry, Harry một cái tên hay, đây là sinh mệnh do em ấy cố gắng bảo hộ, chúng ta sẽ nuôi thắng bé, như một người bình thường.”

“Được, chúng ta cùng nhau nuôi nó, cùng với Đuley.”

Hai tuần ở tại đây, Harry Potter nhận thức được bản thân đã trở về quá khứ, về cái ngày mà mình được ném ở trước cửa nhà Dursley. Một linh hồn ngàn tuổi trong thân thể của đứa trẻ một tuổi dễ dàng nhận ra nhiều thứ mà trước đây mình từng bỏ qua.

Dì Petunia, người luôn hà khắc sai bảo cậu trong quá khứ thích bế cậu ra ngoài vào buổi sáng sớm tắm nắng Mặt Trời, lẩm bẩm kể cho cậu nghe về đứa em gái đáng thương của mình.

Dượng Vernon luôn cau có đòi nhét cậu vào tủ bát sẽ ôm cậu và Dudley, nâng lên thật cao với đôi mắt dịu dàng.

Còn Dudley thì mới chỉ là đứa trẻ hơn cậu một tháng thôi.

Hôm nay cũng vậy, sau khi cởi chiếc áo khoác dính chút tuyết đầu mùa, dượng đi về phía nôi, nơi mà Harry và Dudley đang cùng nằm, đầu tiên là ôm Dudley lên ôm hôn một chút sau đó là đến cậu nhưng hôm nay ông không đặt cậu xuống rồi đi tắm như thường ngày mà bế cậu ra phòng khách.

“Đám người đó rốt cuộc định làm gì, giám sát, chúng nghĩ chúng là ai?” Người dì dịu dàng thường ngày đang gạt tất cả mọi thứ trên bàn xuống đất, cốc, ấm chén, bình hoa, tất cả đều vỡ tan tành. Khuôn mặt bà cau có vặn vẹo, đôi mắt đỏ ngầu đầy tức giận.

“Bọn chúng gián tiếp giết em ấy, giờ chúng còn muốn gì nữa, giết nốt đứa trẻ này ư?”

Dượng đang ôm cậu thở dài, đặt Harry vào vòng tay vợ quay người vào bếp lấy hộp y tế.

“Harry, Harry số khổ của ta, ta nhất định, nhất định không để chúng bắt con đi!” Tay bà ấy run rẩy, bà ấy đang sợ hãi, Harry hiểu, là bà Figg đã chuyển tới rồi. Cái mà cậu không ngờ tới hai người họ đều biết mục đích chuyển đến của bà ấy thế nhưng…

Bắt lấy ngón tay đang vuốt ve khuôn mặt mình Harry muốn biểu đạt một chút an ủi, bọn họ sẽ tới thôi và con sẽ phải đi. Con phải bảo vệ những người đã từng hi sinh rất nhiều cho con, con còn nhiều việc phải hoàn thành.

Rất nhanh thôi, những mầm mống tai họa đe dọa tới sự bình yên này sẽ phải kinh sợ. Sư Tử Xám đã trở lại, bất cứ ai dám uy hiếp tới hạnh phúc của ngài, hãy cầu nguyện, cầu nguyện cái chết sẽ tới nhẹ nhàng.

Thời gian, mãi mãi không thay đổi, tuần hoàn luân chuyển.

Mười năm…

Thế giới phù thủy ngày nay hoan nghênh hiệp hội [Sư Tử Xám]

Đó là hiệp hội gì ư?

Nó là nơi hội tụ của phù thủy.

Bất kể là bạch ma pháp hay hắc ma pháp, bất kể bạn là kẻ tầm thường hay quý tộc, ở nơi này, chỗ đứng của các bạn là ngang nhau, đều là các Faithful, đều cùng chung tín ngưỡng.

Có người từng nói, đó có lẽ là Hội Phượng Hoàng thứ hai, thế giới phép thuật sẽ có thêm một Dumbledore nữa. Kẻ lại nói đó là ổ Tử Thần Thực Tử phục vụ cho chúa tể hắc ám đời thứ ba.

Nhưng cũng không ai, không một tổ chức nào dám lên tiếng phá bỏ hiệp hội này.

Bọn họ đơn giản vì không thể, kể cả sức mạnh hay kinh tế, Sư Tử Xám là những kẻ đứng đầu, những kẻ có thể thống trị thế giới này nếu như tín ngưỡng của họ muốn.

Lúc này, trang viên rộng lớn đủ các loại ma dược quý hiếm như những khóm hoa đủ màu sắc đua nhau nở rộ, kẻ được bao người bàn tán lại an nhàn thưởng thức bữa trà chiều.

Harry Potter với vóc dáng mảnh khảnh, bên cạnh là người vẫn luôn chăm chú nhìn nồi ma dược sôi lục bục ánh lên sắc bạc, y hệt mái tóc của mình.

Dung dịch trong nồi dần dần cạn xuống cũng bắt đầu chuyển thành màu đỏ nhợt nhờ người kia thu hồi đũa phép, đem ánh mắt nhìn về kẻ thảnh thơi bên cạnh.

“Nếu đầu óc ngươi chưa bị cự quái ăn mất thì nên nhớ công việc hiện tại của người không phải là ngồi đây thưởng thức trà và đưa linh hồn đi quấy rối Merlin (thả hồn lơ lửng ấy) – Draco nghiến răng trừng mắt về phía mèo mắt xanh đang muốn hòa làm một với chiếc ghế lười trắng ngà, hận không thể đem người ném vào vạc nấu thành độc dược.

“Thôi nào Draco, hiếm khi có dịp được nghỉ ngơi, phải biết tận hưởng, không nên chỉ chăm chú lo cho người của cậu, mấy năm nay tôi thật buồn khi cậu đem tôi với không khí đồng hóa.” Tay nhỏ ôm lấy ngực trái tỏ vẻ đáng thương nhưng đôi mắt đen tĩnh lặng như mặt hồ kia lại làm biểu cảm đó trở nên kì dị không nói nên lời.

Gân xanh trên trán quý tộc tóc bạch kim có xu hướng muốn bục ra ngoài, bánh hoa quế xốp mềm ngon miệng to bằng lòng bàn tay mau chóng chuyển hộ khẩu từ đĩa sứ xanh vào cái miệng đang phát ngôn những lời nhão nhoẹt, hài lòng nhấp một ngụm trà nhìn mèo lười mắt xanh chăm chỉ phồng má trợn mắt, cắn nuốt miếng bánh sau đó….nghẹn rồi.

Quả nhiên sư tử vẫn mãi là sư tử, dù đột biến cũng ngu ngốc như nhau.

“Thư của Hogwarts đã đến rồi, còn không mau cút về cái ngôi nhà nhỏ bé sập sệ của ngươi đóng vai đế vương đi.”

Hơi bĩu môi khinh thường các kiểu đuổi người cũng nhiễm một đống nọc độc của bạn tốt, Harry Potter độn thổ về tới nhà Dursley thay quần áo quý tộc rườm rà trên người thành bộ đồ thể thao Muggle thoải mái mới bước xuống nhà.

Trên bàn ăn đã bày ra những món ăn ngon miệng, dượng Venom đang đọc báo buổi trưa trong khi dì Petunia vẫn còn đang làm gì đó trong phòng bếp. Vừa bước chân xuống bậc thang cuối cùng đã có một cậu bé tóc nâu dang tay nhấc cậu lên, Dudley mười một tuổi nhưng cao hơn Harry một cái đầu vẫn chẳng thể hiểu nổi tại sao em họ của mình luôn bé con con.

“Ăn cơm thôi, ăn xong chúng ta sẽ đi mua sắm một chút, Harry sắp phải đi học xa nhà.” Dì Petunia từ trong bếp bưng ra một đĩa cá lát đặt trước mặt Harry, bà ấy có vẻ không vui vẻ lắm nhưng không nói thêm gì nữa. Trong tiếng dao nĩa lách cách Harry nở nụ cười.

Harry Potter, con rối tuyệt mỹ trên bàn cơm của vị thần sáng đáng kính đã không còn luôn tin tưởng và tuân lệnh, sau bao nhiêu năm tháng, nó đã sinh ra ý thức của riêng mình, thoát khỏi rằng buộc của những sợi dây.

Không trong sáng, không thuần khiết cũng không hắc ám vặn vẹo.

Cậu là Sư Tử Xám. Người nắm giữ ma thuật sáng hùng mạnh nhất đồng thời cũng là hắc pháp sư vĩ đại.

Cậu là HARRY POTTER.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play