Lâm Hoạ nói với nhân viên y tế:
“Nhanh cầm máu cho em ấy, kiểm tra cả vết thương trên người nữa.”
Rồi cô lại dặn trợ lý:
“Lấy một chiếc áo choàng tắm mang đến.”
Cô cảnh giác nhìn Chu Hạo, rồi nói với bảo vệ:
“Trước khi cảnh sát đến, không được để cậu ta rời đi!”
Đợi đến khi nhân viên chuyên môn đã vây quanh cô gái, Lâm Hoạ mới rút tay ra. Khi định đứng dậy thì cơn đau ở chân khiến đầu gối cô run rẩy, hoàn toàn không còn sức. Tạ Hi Nguyên bước lên hai bước nhưng nhân viên bên cạnh đã phát hiện Lâm Hoạ khác thường rồi vội đỡ cô đứng lên. Vậy là cậu lại dừng bước, tiếp tục lười biếng mà tựa vào khung cửa.
Tần Khả Hình sau một thoáng sững sờ liền lao về phía Chu Hạo, vừa đánh vừa đá:
“Đồ khốn, cậu có còn là người không… Đồ súc sinh!”
Chu Hạo chụp lấy cổ tay cô:
“Đừng tưởng tôi không đánh con gái! Một lũ chó điên!”
Bảo vệ khách sạn lập tức bước lên, kéo hai người ra.
Nhân viên y tế nhanh chóng xử lý vết thương cho cô gái, may mà nhát dao không sâu, còn lại thì phải đưa đến bệnh viện chụp chiếu mới biết được.
Chẳng bao lâu, cảnh sát và xe cứu thương đều tới nơi, cô gái được đưa đi bệnh viện. Lâm Họa phải cùng ba người liên quan khác đến đồn công an làm biên bản.
Bầu trời đêm xanh thẫm, mây nặng nề trôi chậm chạp, sao đều bị che lấp.
Bên kia sông, tháp chuông đối diện khách sạn An Lan đang chỉ đúng ba giờ sáng.
Trước cửa khách sạn, khách ra vào lác đác, nhân viên gác cửa vẫn chào đón với tinh thần phấn chấn. Ở quảng trường trước sảnh, đài phun nước phun trào liên tục, ánh đèn dưới đáy hồ sáng lấp lánh, nước bắn tung lóe lên muôn màu.
Ngay bên ngoài cửa, khi Lâm Họa chuẩn bị bước lên xe cảnh sát thì một cánh tay bỗng đặt lên cửa xe, chắn ngay trước mặt cô.
Lại là chàng trai trẻ tuấn tú kia.
Tạ Hi Nguyên tựa tay lên cửa xe, ngước nhìn về phía cảnh sát rồi khẽ hất cằm về phía Lâm Họa, vẫn dáng vẻ tùy ý:
“Chị ấy bị trẹo chân, đầu gối cũng trầy xước, tốt nhất là anh nên đưa người ta đi bệnh viện trước.”
“……” Lâm Hoạ rất bất ngờ.
Ánh mắt người này quá mức tinh tế.
Cảnh sát khu này vốn quen mặt Lâm Họa vì khách sạn hay xảy ra sự cố, nghe vậy liền ngạc nhiên:
“Cô cũng bị thương? Sao không nói sớm!”
Lâm Họa mỉm cười:
“Không sao…”
Lúc đó tình huống quá khẩn cấp, cô nào còn để ý nổi đến mấy vết thương nhỏ trên người mình.
Giờ qua rồi, chỉ còn chút đau nhức trong phạm vi chịu được thôi.
Cảnh sát dứt khoát:
“Để người khác làm biên bản, cô đi bệnh viện đi.”
“Được, tôi sẽ sắp xếp ngay.” Lâm Họa không từ chối nữa, bèn gọi cấp dưới có mặt từ đầu thay mình ghi lời khai.
Mọi người lần lượt lên xe. Trước khi lên, Tạ Hi Nguyên bước tới trước mặt Lâm Họa. Dù cô đã đi giày cao gót nhưng cậu vẫn cao hơn hẳn một cái đầu. Một tay cậu bỏ túi, một tay khẽ nâng chiếc bảng tên trước ngực cô rồi ánh mắt chậm rãi từ bảng tên ngước lên, đối diện thẳng với ánh mắt cô.
Đôi mắt chàng trai như sao sáng trong đêm mưa, khiến Lâm Hoạ bất giác nghẹt thở.
Cậu nhìn cô, giọng trầm thấp:
“Quản lý Lâm, chị thật chuyên nghiệp.”
“……”
Chỉ một câu tùy tiện, sao lại mang khí chất lãnh đạo đi thị sát thế này. Hơn nữa, còn là kiểu lãnh đạo không quan tâm thành tích, chỉ biết ăn chơi hưởng thụ nhưng lại nắm trong tay toàn quyền sinh quyền sát chứ.
Lâm Họa chợt phát hiện khí thế của mình bị hạ xuống, chắc đây là “bệnh nghề nghiệp” của ngành dịch vụ rồi.
Chẳng qua chỉ là một cậu sinh viên non nớt, có diện mạo quá xuất chúng thôi mà.
“Cảm ơn.” Cô thẳng lưng, mỉm cười đáp lại, “Cũng cảm ơn cậu đã ra tay cứu người. Lần sau tới dùng bữa hoặc nghỉ tại khách sạn thì báo tên tôi, cậu sẽ được giảm bốn mươi phần trăm.”
Nhìn xe cảnh sát đi xa, Lâm Họa quay lại khách sạn. Với cô, chấn thương nhỏ thế này không đáng phải vào viện, đội ngũ y tế khách sạn đủ để xử lý.
Trong phòng nghỉ, nữ nhân viên y tế kiểm tra chân cho Lâm Hạo, thấy mắt cá chân phải sưng to, đầu gối hai bên tím bầm.
Vừa chườm đá, nhân viên y tế vừa nói:
“May mà xương bánh chè không sao, nhưng cô làm việc kiểu này đúng là hại chân quá.”
“Khách an toàn là được rồi, á…” Lâm Họa nhăn mặt vì đau, rồi lại tự trêu, “Không có công việc khó, chỉ có lao động dũng cảm.”
Băng bó xong, nhân viên y tế dặn:
“Vài ngày tới cô hạn chế đi lại, tốt nhất là nghỉ ngơi. Nếu nặng thêm thì phải đi chụp xương đấy.”
Lâm Họa gật đầu.
Nhân viên y tế thu dọn hộp thuốc rồi đứng lên:
“Còn nữa, trước khi khỏi hẳn, cô tuyệt đối đừng mang giày cao gót. Tôi sẽ viết cho cô một thực đơn ăn uống, mấy ngày tới nhớ tuân theo, có lợi cho hồi phục.”
Lâm Họa lại gật đầu, mỉm cười, đôi mắt cong cong như trăng non sáng tỏ:
“Cảm ơn cô.”
Nhân viên y tế cũng bật cười. Quản lý Lâm đúng là người lúc nào cũng dịu dàng, khiến ai ở bên cô ấy đều thấy thoải mái.
Hơn bốn giờ sáng, cuối cùng Lâm Họa đã được nằm xuống giường, chân bị thương kê cao trên chăn.
Tuy bị sự mệt mỏi đánh úp nhưng trong đầu cô vẫn văng vẳng lại những cảnh tượng tối nay.
Ai mà chưa từng gặp phải vài gã đàn ông tồi chứ? Bỏ mạng vì loại người đó thì quá không đáng. Cô khẽ thở dài rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Cùng lúc đó, tại ngoài cửa đồn cảnh sát.
Hai bên đường, ánh đèn đường thưa thớt.
Chu Hạo sải bước đi ra, Tần Khả Hinh theo sau, trong lòng đầy uất ức và căm hận.
Cảnh sát đã nhận được kết quả giám định thương tích từ bệnh viện, vết thương kia thậm chí còn không đủ tiêu chuẩn để coi là “vết thương nhẹ”. Hơn nữa, Chu Hạo liên tục khai mình không cố ý gây thương tích, chỉ là lúc đó cậu bị kích động nên nhất thời bốc đồng. Còn việc Trâu Kỳ tự tử vốn là hành vi tự phát, tuy có liên quan gián tiếp đến Chu Hạo nhưng chỉ là tranh chấp tình cảm nên cảnh sát không thể xử phạt cậu ta. Sau khi lập biên bản, phê bình và giáo dục, họ được thả ra.
Trong lòng Tần Khả Hinh ngùn ngụt lửa giận vì gã cặn bã hại bạn cô thành ra thế mà lại bình yên vô sự.
“Tôi nhất định sẽ cho mọi người thấy bộ mặt thật của cậu!” Tần Khả Hinh nghiến răng.
Chu Hạo dừng bước, túm cổ áo hoodie của cô rồi kéo sát lại, ánh mắt đầy uy hiếp:
“Tốt nhất là cô đừng tự tìm phiền phức. Đừng nói tôi không cảnh cáo, càng nhảy cao, chết càng nhanh đấy.”
Tần Khả Hinh thoáng chột dạ nhưng nhiều hơn vẫn là phẫn nộ. Cô đang định mở miệng thì một bàn tay đã vươn tới, chụp lấy cổ tay Chu Hạo.
Đó là một bàn tay trắng trẻo thon dài với xương khớp rõ ràng, trông có vẻ gầy gò và mang theo khí chất nghệ thuật. Nhưng chỉ cần đôi bàn tay này siết khẽ, Chu Hạo đã phải nhíu chặt mày vì đau rồi lập tức buông Tần Khả Hinh ra.
Vì mượn cảnh sát trong đồn một điếu thuốc cùng cái bật lửa nên Tạ Hi Nguyên là người cuối cùng bước ra. Lúc này, một tay cậu kẹp điếu thuốc, một tay giữ chặt cổ tay Chu Hạo, giọng điệu hờ hững:
“Đi, chúng ta qua bên kia nói chuyện.”
Trên mặt Chu Hạo bắt đầu túa ra mồ hôi lạnh:
“Có gì thì cứ nói thẳng…”
Tạ Hi Nguyên cười như không cười:
“Khuya thế này còn làm phiền các chú cảnh sát thì không hay đâu.”
Cậu kéo Chu Hạo đi hơn trăm mét rồi rẽ vào một con hẻm nhỏ.
Sau khi thả tay ra, cậu chậm rãi rít một hơi thuốc, khói trắng nhạt lập tức phả ra từ đôi môi đẹp đẽ.
Chu Hạo bị ánh mắt dửng dưng kia dán chặt thì từng kẽ xương như bị cái lạnh thấm vào.
Tạ Hi Nguyên phủi tàn thuốc, khóe môi nhếch lên:
“Chuẩn bị xong chưa?”
“Hả?” Chu Hạo chưa hiểu.
Với điếu thuốc kẹp nơi môi, Tạ Hi Nguyên đưa tay giữ lấy cổ đối phương rồi kéo lại gần thật mạnh, dùng đầu gối thúc thẳng vào sườn. Chu Hạo suýt ngạt thở, nhưng ngay sau đó lại là một cú móc cằm khiến hai chiếc răng cùng máu văng ra ngoài!
Đầu óc quay cuồng, Chu Hạo giãy giụa muốn phản kháng. Lúc này, Tạ Hi Nguyên lại buông tay để cậu ta thở nhưng mọi cú đấm mà cậu ta đánh tới đều bị cậu né một cách gọn gàng, mà thần thái thì vân ung dung, như thợ săn đang đùa bỡn với con mồi vậy.
Chu Hạo rốt cuộc cũng hiểu mình không phải đối thủ của Tạ Hi Nguyên, thấy đối phương ngừng tay, cậu ta tưởng chuyện đã kết thúc.
“Cậu… cậu cứ đợi đấy…” Cậu ta gằn giọng rồi quay người muốn chạy.
Nhưng sau gáy Lâm Hạo lập tức bị chộp lấy, Tạ Hi Nguyên lôi cậu ta ngược lại như đại bàng xách gà con. Chu Hạo bị kéo lê trên đất, tay chân quẫy loạn:
“Làm gì vậy…”
“Tôi không thích đợi, tôi thích giải quyết tại chỗ.” Tạ Hi Nguyên mỉm cười, kéo cậu ta sát lại.