Trong thang máy, Tần Khả Hinh vẫn dán mắt vào điện thoại rồi bỗng hét thất thanh.

Lâm Họa bình tĩnh quay sang nhìn.

Trên màn hình, Trâu Kỳ đang dùng dao rạch cổ tay, lưỡi dao sắc bén cứa ra một đường dài.

Dây thần kinh trong não Lâm Họa căng như dây đàn, cô lập tức nhấc bộ đàm, nhanh chóng ra lệnh:

“Các bộ phận trực ban chú ý, nếu ai đang ở tầng cao nhất, lập tức đến phòng 3888 cứu người! Bộ phận an ninh và y tế, nhanh chóng đến ngay! Quầy lễ tân mau báo cảnh sát, hậu cần gọi xe cấp cứu!”

 Phòng livestream có mấy chục ngàn người, trong khi cô gái uống rượu, có người khuyên cô, có người mắng cô dâm đãng, có người thì đang tích cực thảo luận sao cô chưa tự tử. Cô say khướt mà cùng người xem nói chuyện phiếm, mỗi khi thấy bình luận giục mình đi tự tử hay bình luận mắng mỏ, ánh sáng trong mắt cô càng ảm đạm đi, đồng thời, sự quyền luyến với thế giới này cũng bị vơi đi một chút.

Khi cô lại uống xong một chai rượu rồi run rẩy mà cầm dao gọt hoa quả lên, hướng đến cổ tay thì một bộ phận người đang tích cực thảo luận bỗng sửa lại lời mà bắt đầu khuyên cô, còn một bộ phận khác thì khônh ngại to chuyện, bảo cô nhắm chuẩn và làm mạnh hơn, cứ như mạng sống đang dần mất đi này của cô không phải là một mạng người, mà là một vở tuồng chèo gì đó vậy.

Tần Khả Hinh không gọi được cho Trâu Kỳ nên chỉ có thể ở trong phòng livetreams khuyên bạn nhưng người xem nhiều quá, bình luận cũng toàn spam. Nhìn những bình luận nhục mạ Trâu Kỳ, cô tức đến phát run, nhìn Chu Hạo với hai mắt đỏ hoe:

“Đều là do cậu, cậu dám vu oan cho cô ấy, dám dẫn đám cộng đồng mạng đó bạo lực cô ấy!”

Mặt Chu Hạo đầy vẻ cạn lời, mắng: “Mắc chứng hoang tưởng bị hại à!”

Lúc này, “Ting!” Cửa thang máy mở ra, Lâm Họa vội vàng bước ra rồi chạy nhanh dọc hành lang.

Khi cô dừng lại trước phòng 3888, giày cao gót bỗng trượt khiến mắt cá chân bị trẹo. Cảm giác đau buốt truyền đến nhưng cô vẫn nén lại, rồi lấy thẻ mở cửa ra.

Tần Khả Hinh là người đầu tiên lao vào, những người khác nối gót theo sau.

Lâm Họa hít sâu, đang định bước thì một bàn tay đỡ lấy cánh tay cô, kịp thời cho cô điểm tựa.

Ngẩng đầu lên, cô thấy một gương mặt trẻ trung cực kỳ tuấn mỹ, khoảnh khắc đó khiến cô thoáng ngẩn ngơ.

“Trẹo chân rồi à?” Cậu cúi mắt hỏi.

Lâm Họa lập tức nở nụ cười nghề nghiệp:

“Không, tôi không sao.”

Nếu ở nơi khác, có lẽ cô đã xin số liên lạc. Nhưng giờ công việc khẩn cấp, cô phải buộc mình đứng thẳng, bước nhanh vào phòng như không có gì xảy ra.

Trong phòng Tổng thống tại tầng cao nhất khách sạn An Lan, cửa sổ kính cong 270 độ thu trọn cảnh phồn hoa trung tâm thành phố cùng dòng sông lãng mạn. Nơi đây nội thất xa hoa, tinh xảo, sạch sẽ không một hạt bụi, ngay cả bình hoa đặt ở góc cũng là đồ quý giá, đèn pha lê tỏa ra thứ ánh sáng rực rỡ mà dịu dàng.

Trong phòng tắm bán lộ thiên, bồn tắm trắng được đặt cạnh cửa sổ để khách vừa ngâm mình vừa ngắm cảnh.

Giờ đây, cô gái đang quấn khăn tắm trắng, ngồi dựa trong bồn, máu nhuộm đỏ cả nước. Nến tỏa ra hương dìu dịu, hòa lẫn với mùi máu tanh và rượu nồng trong không khí. Điện thoại đặt trên giá bên cạnh vẫn đang livestream, cô nhìn vào màn hình, nở một nụ cười trống rỗng:

“Dù sao tôi cũng không muốn sống nữa… chết rồi là hết…”

Khi Lâm Họa bước tới, Tần Khả Hinh đã giật con dao nhỏ khỏi tay cô gái.

Sau khi xác nhận đối phương không bị nguy hiểm đến tính mạng, Lâm Họa lập tức thở phào rồi gỡ điện thoại đang livestream xuống, úp ở bàn.

Chu Hạo kéo người ra khỏi bồn tắm, quát:

“Cô làm loạn đủ chưa? Muốn chết thì chết chỗ khác!”

Trâu Kỳ ngây dại nhìn cậu ta rồi bất chợt òa khóc, ngực phập phồng kịch liệt, đôi tay yếu ớt của cô đấm loạn lên đối phương, vừa khóc vừa gào:

“Là cậu muốn tôi chết… Ba năm bên nhau, cậu đối xử với tôi như vậy… Tôi mù mắt mới thích loại người như cậu… Tôi làm ma cũng không tha cho cậu…”

“Mẹ kiếp!” Một đêm tức giận bị đè nén cuối cùng cũng bùng nổ, Chu Hạo hất mạnh cô gái ra một cách thô bạo.

Lâm Họa vốn định chỉ huy nhân viên y tế đến cầm máu, không ngờ lại xảy ra cảnh tượng này. Gần như cùng lúc, cô theo bản năng mà lao tới.

Trâu Kỳ ngã xuống sàn, phát ra tiếng thở nặng nề giống như một con cá khô hấp hối vậy.

Tư thế của Lâm Họa vô cùng chật vật, cô quỳ xuống mặt đất, tuy không kịp đỡ nhưng cũng kịp thời bảo vệ đầu cô gái khỏi va vào nền đá cẩm thạch lạnh cứng. Phòng tắm này không trải lấy một miếng thảm nào, nếu đầu đối phương đập xuống nền đá vừa lạnh vừa cứng này thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng. 

Mọi người đều sững sờ.

Ngay cả Tạ Hi Nguyên, người vốn đang tựa nghiêng ở một bên, cũng đứng thẳng người dậy.

Đầu gối của Lâm Họa đau nhói thấu tim, mồ hôi mỏng rịn ra trên trán nhưng gương mặt cô vẫn như không có chuyện gì mà che chở cho đầu của Trâu Kỳ. Khi khăn tắm trên người cô ấy tuột xuống, cô lập tức nhanh chóng quấn lại cho kín. Cô đặt đầu Trâu Kỳ lên đôi chân đang quỳ ngồi dưới đất của mình rồi thuần thục ép chặt vết thương lại, dùng giọng nói mềm mại, dịu dàng trấn an:

“Đừng sợ, em sẽ không bị tổn thương nữa.”

Tạ Hi Nguyên khoanh tay trước ngực, cúi mắt nhìn hai người bọn họ.

Ánh đèn phủ một lớp sắc ấm lên chiếc cổ nghiêng của Lâm Họa. Thân hình cô mảnh mai mềm mại, nhưng khí chất toát ra lại cực kỳ kiên định.

Cô gái nhìn Lâm Họa, thấy được sự mềm mại và dịu dàng trong đôi mắt cô ấy, như thấy được ánh sáng của sự thiện ý với cả thế giới này vậy.

Cô cắn môi, hai hàm răng run rẩy không ngừng, muôn vàn cảm xúc dữ dội cuộn trào trong cô, như sông gầm biển thét dồn nén nơi cổ họng, một lời cũng chẳng thốt ra nổi, chỉ có nước mắt là không kìm được mà ồ ạt chảy ra. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play