Lam Tiểu Mạt mắc một trận bệnh nặng, rất nhiều chuyện đều không còn nhớ rõ.

Thậm chí, ngay cả tên của mình, nàng cũng phải từ miệng người khác mà biết.

  Đợi đến khi bệnh tình thuyên giảm đôi chút, trên núi Thâm Hương đã là cảnh sắc cuối xuân – cỏ mọc chim bay, hoa nở lá xanh.

  Nàng ở tại lưng chừng Thâm Hương Sơn có một nha hoàn chăm sóc bên cạnh.

  Lam Tiểu Mạt chán ghét sự yếu ớt của bản thân và việc cả ngày chỉ muốn ngủ, liền ép mình mỗi ngày phải leo núi rèn luyện thân thể.

  Kiên trì vài hôm, thân thể nhức mỏi dần dần phục hồi, tinh thần quả nhiên tốt hơn nhiều.

  Một sáng sớm, nàng như thường lệ leo núi.

  Tại một đình đá gần đỉnh núi, Lam Tiểu Mạt trông thấy một công tử trẻ mặc y phục gấm đỏ tươi.

  Có lẽ vì đi núi mệt mỏi, nên chàng ngồi đó nghỉ ngơi.

  Trên Thâm Hương Sơn hiếm người qua lại, Lam Tiểu Mạt không kìm được, nhìn chàng mấy lần.

  Ước chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, dung mạo rất đẹp, lông mày dài tóc đen, ánh mắt có phần u ám, chỉ là trông hơi có chút bệnh khí.

  Người ấy cảm nhận được ánh mắt nàng, khẽ gật đầu với nàng.

  Lam Tiểu Mạt đáp lại bằng một nụ cười.

  Nàng vốn là người bệnh lâu ngày, sao lại có tư cách chê người khác bệnh trạng?

  Khi nàng xuống núi trở về theo lối cũ, trong đình đá đã không còn ai.

  Nàng cũng không để trong lòng, vẫn tiếp tục mỗi ngày uống thuốc, leo núi, rèn luyện.

  Từ đó về sau, cứ cách bảy tám ngày, nàng lại gặp vị công tử kia trên núi.

  Đôi khi là trong đình đá, đôi khi là trên đỉnh núi, hoặc lúc nàng đang trên đường xuống thì gặp chàng đi ngược lên.

  Gặp nhiều lần, Lam Tiểu Mạt cũng thấy hiếu kỳ.

  Nàng nói với nha hoàn Thanh Đồng:

“Không biết người này có lai lịch thế nào, sao cả ngày rảnh rỗi chẳng làm gì, cứ chạy lên núi giống ta vậy.”

  Thanh Đồng cười đáp:

“Có lẽ là người nhàn cư quanh đây thôi. Thâm Hương Sơn gần kinh thành, xuân lại se lạnh, khách nhàn rỗi chẳng phải rất thích đến đây du ngoạn sao?”

  Vài ngày trôi qua, bước vào mùa hạ, ánh mặt trời càng lúc càng gắt, người lên núi cũng đông hơn trước.

  Thân thể Lam Tiểu Mạt đã khá hơn nhiều.

  Tuy vẫn còn chút yếu, nhưng mỗi ngày leo núi đã có thể bước đi nhẹ nhàng.

  Thanh Đồng nhìn vậy thì vui mừng an ủi:

“Đợi cô nương dưỡng khỏe hẳn, chúng ta sẽ rời nơi này.”

  Lam Tiểu Mạt chỉ mỉm cười không nói.

  Nàng thích Thâm Hương Sơn.

  Dù chẳng rõ vì sao bản thân lại một mình lên núi tĩnh dưỡng, nhưng có những ký ức nhất định phải quên, thì chắc chắn cũng chẳng có gì đáng lưu luyến.

  Khí nóng ngày càng nặng, thời tiết mỗi ngày một oi bức.

  Hôm ấy, Lam Tiểu Mạt vừa leo núi trở về, mưa rào bất chợt đổ xuống, hạt to như hạt đậu.

  Nàng ngẩng nhìn trời âm u, mưa xối xả, bắn tung tóe thành từng vệt nước.

  Trong lòng nàng thoáng trầm xuống.

  Hình như nàng vốn không thích trời mưa.

  Trận mưa to đầu mùa hạ kéo dài cả đêm vẫn chưa ngớt.

  Trước khi ngủ, Thanh Đồng đã nấu canh an thần, Lam Tiểu Mạt ngồi dưới hành lang, vừa uống vừa chau mày nhìn mưa.

  Bỗng nhiên, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên trong màn mưa đêm.

“Cô nương, xin an tâm nghỉ ngơi, ta ra xem thử.”

  Thanh Đồng cầm ô chạy vội ra cửa lớn.

  Chẳng bao lâu, vài kẻ lữ hành dầm mưa đêm được đưa vào.

“Cô nương, mưa to đường núi khó đi, những người này muốn tá túc một đêm, sáng mai sẽ rời đi.”

  Mặc dù người đi đầu mặc áo mưa rơm nhưng một nửa bộ quần áo gấm của hắn vẫn bị ướt.

  Đó là người nam nhân ở Thạch Đình mà trước đây nàng đã tình cờ gặp ở núi Thâm Hương.

  Đôi mắt của hắn sáng rực trong đêm tối.

  Hắn ta nhìn Lam Tiêu Mạt không chớp mắt.

  Chắc hẳn hắn đã bị bệnh vì trông hắn gầy đi nhiều so với lần gặp cuối cùng.

  Hơn nữa, tại sao lại lên núi giữa đêm trời mưa thế này?

  Lam Tiểu Mạt gật đầu, đặt bát thuốc xuống rồi trở về phòng.

  Đêm khuya, mưa lại rơi, sấm chớp ầm vang. Lam Tiểu Mạt giật mình tỉnh khỏi mộng, mồ hôi lạnh thấm ướt trán.

  Dù có đắp chăn mỏng, vẫn không ngăn được hàn khí trên người.

  Không biết mơ thấy gì, ngực nàng đau nhói.

  Muốn uống chén trà nóng để trấn tĩnh, nàng gọi “Thanh Đồng” một tiếng nhưng chẳng ai đáp.

  Nàng quấn chăn xuống giường, đầu óc nặng nề, loạng choạng bước ra ngoài.

  Tiểu viện nàng ở không lớn, chỉ có ba gian chính và hai gian phòng phụ.

  Ra đến cửa, liền thấy gian đông còn sáng đèn. Trên cửa sổ giấy lờ mờ bóng Thanh Đồng, đối diện nàng là một nam nhân.

  Tiếng nói chuyện của hai người mơ hồ truyền đến:

“…Điện hạ bận trăm công nghìn việc, không cần tự mình đến thăm, xin hãy bảo trọng…”

  Lam Tiểu Mạt trong cơn mơ mơ tỉnh tỉnh, đầu óc nặng nề, im lặng ngẩng đầu nhìn.

  Chưa bao lâu sau, nghe tiếng ho khẽ, cánh cửa gian đông liền mở ra…

  Thanh Đồng giật mình kêu lên:

“Cô nương sao lại đứng ở đầu gió thế này?”

  Vừa nói vừa chạy đi trong mưa.

  Sau lưng Lam Tiểu Mạt, ở cửa gian đông xuất hiện một nam nhân, mày kiếm mắt sáng, ánh mắt sâu lắng nhìn nàng.

“Ta muốn uống chén trà gừng nóng, ngươi đang làm gì vậy?”

“Là vị công tử tá túc, thân thể khó chịu, hỏi xem ta có trà gừng để sưởi ấm hay không.”

  Ánh mắt người đàn ông kia, xuyên qua màn mưa lạnh lẽo, lại nóng rực vô cùng.

  Lam Tiểu Mạt không hỏi thêm, dưới sự hầu hạ của Thanh Đồng, uống xong nước rồi trở lại giường nằm.

  Mọi chuyện trong đêm ấy, tựa như một giấc mơ. Ngày hôm sau tỉnh lại, ký ức đã phai nhạt gần hết.

  Trời sáng nắng trong, lá xanh nảy lộc, chim hót trên cành khô trong sân, ríu rít không ngừng.

  Trên đất chẳng còn dấu vết của mưa, chỉ có đám cỏ xanh bên tường mọc càng thêm um tùm.

  Vị khách tá túc đêm qua đã đi, Lam Tiểu Mạt cũng chẳng để tâm.

  Cứ thế, lại trôi qua nửa tháng.

  Một đêm nọ, Thanh Đồng đột nhiên mang đến một bộ quần áo mới.

“ Cô nương, ngày mai chúng ta vào kinh thành nhé.”

"Hửm?" Lam Tiểu Mạt đang trêu con sóc háu ăn bằng trái cây, nghe vậy, ngẩng đầu hỏi:" Cái gì?"

  Giọng nói của Thanh Đồng nhẹ nhàng và chậm rãi:" Đây là ý của người trong nhà."

  Lam Tiểu Mạt đưa quả hạch đào cho con sóc, đáp:

“Được.”

  Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, Lam Tiểu Mạt đã bị Thanh Đồng gọi dậy.

  Ngoài cửa có sẵn một cỗ xe ngựa, bên trong trà nước, điểm tâm đều chuẩn bị đầy đủ.

  Vì còn buồn ngủ, nàng lại lên xe chợp mắt thêm một lúc.

  Sau hơn hai canh giờ, xe ngựa tiến vào một tòa phủ viện trong kinh thành.

  Thanh Đồng thay cho Lam Tiểu Mạt bộ y phục mới mặc hôm qua, rồi dặn dò:

“Cô nương, hôm nay có người mới thành thân, ta sẽ sang nhà tân nương giúp một tay.”

Lam Tiểu Mạt khẽ kêu một tiếng:

“Là chuyện vui mà.”

  Bản thân nàng chưa có người ý hợp, nhưng thấy người khác thành thân, trong lòng cũng cảm thấy vui lây.

  Ngủ đủ giấc, tinh thần nàng cũng khá hơn nhiều.

“Yên tâm, ngươi chỉ cần nói ta phải làm thế nào, ta sẽ không làm hỏng việc đâu.”

  Nàng không hỏi thêm tại sao. Có quá nhiều chuyện nàng đã quên, nếu cứ hỏi tới cùng cũng chẳng thể nhớ hết, chi bằng để mọi người cùng rõ ràng một chút thì hơn.

  Không lâu sau, một bà mai dẫn Lam Tiểu Mạt ra ngoài.

  Bà ta xếp nàng vào cùng với những thiếu nữ khác. Bà ta nghiêm khắc khiển dặn dò, vẫy tay và bảo họ tiếp tục đợi trong phòng.

  Sự chờ đợi này lại kéo dài thêm hai canh giờ.

  Có người đi vào, thúc giục những thiếu nữ này xuống xe.

  Ngồi trên xe ngựa chẳng nhìn thấy gì, đến nơi chưa kịp nhìn quanh đã bị giục giã xếp hàng ngay ngắn.

  Đám thiếu nữ này được dẫn vào phòng tân hôn.

  Trên tay họ lần lượt cầm theo những vật phẩm như hoa quế đỏ, quả sen, khóm mướp và những vật dụng khác.

  Trong tay Lam Tiểu Mạt cầm là một hạt kê vàng to cỡ bàn tay.

  Trong đám thiếu nữ, cô là người mang vật phẩm quý giá nhất, khiến trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác trọng trách nặng nề.

  Tân nương mới ngồi nghiêm trang trên giường cưới, đầu đội mão phượng, phủ khăn voan đỏ thêu chim loan.

  Tân lang vận hỉ phục đỏ, trong sự che chở của mọi người mà bước vào phòng tân hôn.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play