“Không nghe nói Thanh Châu cũng gặp đại hạn, lại còn nạn châu chấu ư!”
Mọi người nằm vạ vật dưới cột mốc, chẳng ai còn sức mà đứng dậy.
Quan dịch cũng ngẩn người. Đây rõ ràng là Thanh Châu, nếu đi thêm một đoạn nữa chính là huyện lị Bảo Đình trấn thuộc Hoa Dương phủ. Năm trước hắn từng đến, còn nghỉ chân tại khách điếm lớn trong trấn. Khi ấy, Vân Châu thu hoạch không tốt, nhưng Hoa Dương phủ lại không hề bị ảnh hưởng. Năm ngoái đến nơi này, cảnh sắc xanh tươi, non nước hữu tình, nào có thảm cảnh tiêu điều như hôm nay.
Bọn họ vốn nghĩ chỉ cần thoát ra khỏi Vân Châu, tiến vào Thanh Châu thì sẽ có cái ăn, dẫu chẳng cầu no đủ thì cũng xin được chút ít, đủ để đi tiếp. Nhưng tình cảnh bây giờ, xin cũng không thể xin, nơi đây cũng khô hạn, chẳng thấy lấy một bóng rau dại, cây cối đều trơ trụi.
Thật khiến người ta tuyệt vọng.
Rời quê chạy nạn, đường dài mấy trăm dặm, đi đã gần một tháng, mà vẫn chưa thấy điểm dừng.
“Chúng ta giờ biết làm sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play