Từ Đạt Tuấn vốn đã đoán trước được kết quả, trong lòng không khỏi ảo não. Nếu sớm biết như vậy, hắn đã chẳng buột miệng mà ngâm mấy câu thơ cho người ta nghe, xui xẻo lại bị người ngoài nghe được. Hiện tại thì hay rồi, tiên sinh còn chưa gặp mặt, hắn đã để lại cho người ta ấn tượng không tốt. Ngày mai đi bái phỏng, chỉ sợ đánh giá cuối cùng cũng chẳng có gì hay ho, chỉ còn lại tiếc nuối.
Đã lường trước kết cục, Từ Đạt Tuấn gần như không muốn đi chuyến này nữa, trong lòng còn nghĩ chi bằng tìm một học đường khác dễ dãi hơn thì tốt.
Trong khi đó, Phương Ngọc Hưng về nhà liền kể lại chuyện hôm nay cho cha là Phương Trường Tự, còn không quên ngâm lại hai câu thơ của Từ Đạt Tuấn.
Phương Trường Tự vốn đọc sách không nhiều, chỉ có công danh đồng sinh, làm thơ lại càng không giỏi. Nhưng nghe xong liền biết hai câu thơ ấy thật sự xuất sắc, trong lòng đối với đứa cháu ngoại này của thê tử lại có cái nhìn khác, càng thêm coi trọng.
“Đứa nhỏ này có thể làm được thơ hay như vậy, quả thật là thiên tư hiếm có, trời sinh chính là hạt giống đọc sách a! Mầm non như thế, tuyệt đối không thể để mai một.”
Ông lập tức gọi nhi tử đến, hỏi cặn kẽ đầu đuôi câu chuyện. Biết được vì tính hay lắm miệng mà con mình mới khiến việc thành ra thế, ông không nhịn được, liền nghiêm giọng răn dạy.
“Cha thường dặn ngươi, ra ngoài thì ít nói, đừng gây chuyện, đừng ưa cậy miệng mà ra oai. Tính tình ngươi thật chẳng biết giống ai, chỉ biết ôm quyển sách, ra ngoài lại không biết thu liễm.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT