Nghe tiếng nước ào ào vang lên trong phòng tắm, Thời Khải bỗng dưng căng thẳng.

Có lẽ bởi không ngờ Lệ Giác lại trở thành bạn cùng phòng của cậu, hơn nữa đây lại là ký túc xá phòng đôi, không có thêm mấy tên bạn cùng phòng lắm chuyện làm giảm bớt bầu không khí gượng gạo.

Thời Khải không biết Lệ Giác đã nghe được bao nhiêu cuộc nói chuyện vừa rồi, nếu không nhanh chóng xử lý, lỡ để lại ấn tượng không thoải mái thì sau này chắc sẽ rất khó mở lời. Rốt cuộc có những chuyện, thời điểm thích hợp nhất chỉ xuất hiện trong chớp mắt, bỏ lỡ rồi thì không còn nữa.

Thời Khải lăn qua lăn lại trên chiếc giường ngăn nắp sạch sẽ của mình, suy nghĩ không yên.

"Tôi là bạn cùng phòng của cậu, tôi tên Thời Khải, thường ngày thích đọc sách về máy tính, cũng thích chơi cầu lông, còn cậu thì sao?"

Thời Khải vừa lẩm bẩm vừa sắp xếp từ ngữ, chuẩn bị một màn chào hỏi hoàn hảo để dẫn dắt câu chuyện.

Đúng lúc đang mải nghĩ, âm thanh hệ thống vang lên:

"Người chơi thân ái, cậu có muốn sử dụng kỹ năng [Nghe] không?"

Thời Khải: "......"

Lệ Giác đang tắm mà, có gì để nghe chứ, cậu cũng đâu phải biến thái.

Thời Khải dứt khoát chọn "Không", hơn nữa còn đổi giọng nữ ngọt ngào của hệ thống thành giọng nam trầm ấm từ tính, nghe thoải mái hơn, chứ không thì cứ thấy quái quái.

Nhiệm vụ hàng ngày lập tức nhảy ra:

【 Mời bạn cùng phòng đi ăn bữa cơm, củng cố tình cảm bạn cùng phòng đi.

Độ khó: 1 sao

Phần thưởng: 1 lần rút thăm (chưa hoàn thành) 】

Thời Khải: "......"

Nhiệm vụ này với người chơi khác có lẽ chỉ như nhiệm vụ đưa điểm, nhưng khi bạn cùng phòng lại là Lệ Giác, độ khó lập tức tăng hẳn.

Tiếng nước trong phòng tắm dần nhỏ lại, Thời Khải vội vàng xuống giường. Không có kinh nghiệm, cậu chỉ có thể dựa vào bản năng để leo xuống thang. Ngay lúc đó, Lệ Giác từ phòng tắm bước ra, vừa khéo thấy cảnh bạn cùng phòng mới một chân hụt khỏi thang, suýt nữa ngã nhào xuống đất.

Lệ Giác: "......"

Thời Khải hoảng hốt, động tác lại vội vàng, cuối cùng đánh giá quá cao bản thân. Khi ngã xuống, đầu óc cậu trống rỗng, cho đến khi một bàn tay rắn chắc đỡ lấy eo và vai, cậu mới thoát khỏi kết cục thảm hại.

Có Lệ Giác dìu đỡ, cuối cùng Thời Khải cũng đứng vững, liên tục cảm ơn.

Nhưng khi nhìn thấy Lệ Giác ở ngay trước mắt, giọng cậu bỗng khựng lại.

Lệ Giác không mặc áo, trên vai khoác hờ chiếc khăn tắm. Đường cong cơ bụng và nhân ngư tuyến hiện rõ, giọt nước chậm rãi lăn xuống, quanh người phảng phất hương thơm thanh mát dễ chịu của sữa tắm, hắn nhìn Thời Khải, khẽ nói:

"Sau này xuống giường nhớ cẩn thận."

"Ừm." Thời Khải gãi đầu, thầm nghĩ hình như ấn tượng của Lệ Giác về mình lại tệ thêm chút.

Lệ Giác chẳng để ý đến vẻ lấp lửng muốn nói lại thôi của Thời Khải, lười biếng ngồi xuống, một tay cầm điện thoại bắt đầu nhắn tin.

Trương Minh: Hôm nay đánh bóng sảng khoái ghê, mai cậu còn đến không, Lệ Giác?

Lệ Giác: Có. Lát nữa không đánh tiếp?

Trương Minh: Không, đi ăn với bạn cùng phòng mới. Tiếc ghê, cậu ở phòng đơn, đâu có hưởng được tình bạn cùng phòng.

Lệ Giác: Tôi cũng ở phòng đôi.

Trương Minh: ?? Cậu đổi ý rồi? Bạn cùng phòng đến rồi à?

Lệ Giác: Đến rồi, còn mang theo một thằng chán chết. Nó có vẻ hơi sợ tôi, chắc biết chuyện trước kia của tôi.

Trương Minh: Nếu đã chọn ở phòng đôi, chẳng phải càng cần tăng cảm tình, phá bỏ ấn tượng ban đầu sao?

Lệ Giác: Không cần.

Trương Minh: Nhưng các cậu sẽ phải sống với nhau 4 năm đó, chẳng lẽ không nói chuyện gì luôn?

Lệ Giác: Không sao cả.

Trương Minh: Vậy cậu lại thành kẻ cô đơn rồi. Muốn ăn cơm chung với bọn tôi không?

Lệ Giác: Không. Tôi đi ngủ.

Lệ Giác vứt điện thoại sang một bên, chẳng buồn tốn sức cho mấy mối quan hệ xã giao vô vị, rồi leo lên giường chuẩn bị ngủ. Vừa xoay người, ánh mắt liền chạm phải ánh nhìn sáng rực từ phía giường đối diện, như thể người kia đã nhìn hắn thật lâu.

Lệ Giác nhướng mày, hơi ngạc nhiên.

Thật ra, trước khi Thời Khải đến, Lệ Giác đã biết tên và mặt mũi cậu. Trong ảnh là một nam sinh tóc đen ngoan ngoãn, nụ cười ngượng ngùng, ăn mặc gọn gàng tươi mới, mang theo cảm giác thiếu niên, lại được giáo dục tử tế từ nhỏ, hoàn toàn khác một trời một vực với kiểu người như hắn.

Lệ Giác đã sớm dự cảm rằng, hắn và Thời Khải sẽ không thể trở thành bạn bè.

Thế nhưng khi gặp mặt thật sự, Thời Khải lại khác với những gì hắn tưởng tượng.

Cậu có vẻ gầy yếu, khuôn mặt tái nhợt, vừa rồi khi Lệ Giác đỡ lấy eo cậu, cảm giác gần như một tay cũng đủ nắm trọn, trên người còn vương chút mùi thuốc thoang thoảng, không khó ngửi, thậm chí có gì đó dễ gây nghiện. Cậu mặc áo thun và quần short thoải mái, đôi chân trắng đến chói mắt, gầy đến mức khiến người ta lo lắng, cổ chân lộ ra trắng hồng, xương khớp tinh tế.

Lệ Giác chưa từng gặp ai mảnh khảnh đến thế, chỉ cần hơi dùng sức cũng có thể bẻ gãy mất.

Vậy nên, hắn càng chẳng định tiếp xúc thêm với Thời Khải.

Thời Khải hoàn toàn không biết những suy nghĩ trong lòng Lệ Giác. Nhìn bờ vai rộng, eo thon, đôi chân dài của cậu ấy, hormone nam tính bùng nổ, rõ ràng là nhờ rèn luyện lâu dài mới tạo nên được dáng người tràn đầy sức hút này, trong nháy mắt, Thời Khải đổi chủ ý, nói:

"Vừa rồi vẫn chưa chào hỏi cậu. Tên tôi là Thời Khải, chữ 'Thời' trong 'thời gian', 'Khải' trong 'vỡ lòng'. Bình thường tôi thích xem... kênh thể thao, còn thích chơi bóng rổ."

Lệ Giác hơi nhướng mày, chơi bóng rổ?

Nhìn cái dáng người chỉ cần gió thổi nhẹ là ngã của Thời Khải, thật sự hắn không mấy tin vào lời nói kia.

Nhưng Thời Khải nói xong thì im lặng, ngược lại còn nhìn Lệ Giác, ý  vô cùng rõ ràng: Đến lượt cậu rồi.

Lệ Giác nhàn nhạt đáp:

"Chẳng phải cậu đã biết tên và chuyện của tôi rồi sao?"

Thời Khải lập tức nói:

"Đúng là biết một chút, nhưng có sao đâu? Tôi thấy cậu là người tốt, nếu không vừa rồi cũng sẽ không đỡ tôi."

Lần đầu tiên trong đời, Lệ Giác bị phát cho một cái thẻ người tốt, hắn thật sự không biết phải nói gì, một lúc sau mới lạnh nhạt đáp:

"Cậu nghĩ nhiều rồi."

Hắn vươn cánh tay dài gác lên lưng ghế, ngả người ra sau, cả người toát ra khí thế áp lực.

Nhưng Thời Khải không hề nản, đôi mắt đen nhánh ướt át vẫn tràn đầy mong đợi nhìn Lệ Giác:

"Để tôi mời cậu một bữa nhé? Nghe nói cơm ở căn-tin trường ngon lắm."

"Không đi." Lệ Giác vẫn là hai chữ dứt khoát.

Hắn không quan tâm, bất kể Thời Khải nói gì cũng sẽ không đi. Lệ Giác vốn không phải kiểu người chủ động kết bạn lúc khai giảng, cũng không cần bạn bè.

Huống chi...

Nghĩ tới nam sinh đi cùng Thời Khải vừa nãy, cộng thêm những lời hắn ta nói vừa nãy, trong lòng Lệ Giác chỉ cười lạnh.

Cho rằng hắn không nhìn ra sao? Rõ ràng đã đăng ký phòng đơn, cuối cùng lại biến thành phòng đôi. Có thể bỏ qua Lệ gia để can thiệp vào chuyện nội bộ của trường học, gia tộc như thế... cũng chẳng có mấy đâu.

Thánh Đức Lợi An có khuôn viên cực rộng, chia thành bốn khu Đông Tây Nam Bắc, hệ Toán mà Thời Khải theo học nằm ở khu Đông, vốn nổi tiếng với ẩm thực ngon.

Trương Minh cùng bạn cùng phòng Vương Vũ nghe danh mà đến, lên căn-tin. Một vài tầng thấp là khu đại chúng, giá cả bình dân, lên đến tầng ba thì khác, đó là khu đặc quyền, chỉ có những gia tộc từng đầu tư cho trường mới có tư cách vào.

"Đây là chỗ nào thế?" 

Vương Vũ bị chặn ngay ở cửa, quét thẻ nhưng không đủ quyền hạn.

"Hả, Vương gia tôi mà còn không đủ cấp bậc á?" 

Vương Vũ ngạc nhiên.

"Ở đây chỉ dành cho gia tộc có đầu tư cho trường thôi." Trương Minh cười, "Nghe nói giá một món đồ ăn đã bốn số rồi."

Vương Vũ lập tức nói: "Thôi, tôi thấy dưới tầng mấy quán nhỏ cũng ngon rồi."

Hai người vừa nói vừa đi xuống, thì Trương Minh vô tình ngẩng đầu, thoáng thấy bóng hai người một cao một thấp bước lên tầng ba. Tập trung nhìn kỹ, chẳng phải là Lệ Giác sao?!

Thằng này không phải nói đi ngủ rồi à? Người đi cùng cậu ta là ai?

Nhìn thêm một chút, Trương Minh lập tức hiểu ra, cười như không cười tiến lại gần:

"Lệ Giác, sao hôm nay lại ra ngoài ăn cơm thế?"

Lệ Giác liếc Trương Minh một cái, mặt vô cảm.

Người muốn làm bạn với Lệ Giác thì nhiều vô kể, chỉ vì hắn mang họ Lệ. Dù cho Lệ Giác không học vấn, không nghề nghiệp, vẫn có không ít người chen nhau làm quen.

Bạn bè thật sự của Lệ Giác chỉ đếm trên đầu ngón tay, ngoài mấy người hay cùng chơi bóng rổ, gần như chẳng còn ai.

Trương Minh quen hắn nhiều năm, hiểu rất rõ chuyện này. Sau vụ việc trước kia, những người xung quanh Lệ Giác lại càng hiếm hoi hơn.

"Giới thiệu một chút đi?" Trương Minh cười hỏi.

Thời Khải cũng tò mò nhìn Trương Minh. Đây là bạn tốt lâu năm của Lệ Giác, bao nhiêu người chơi đã từng muốn moi bí quyết công lược từ chỗ Trương Minh, nhưng tất cả đều thất bại. Trương Minh cũng không phải người dễ đối phó, cho dù hắn chỉ là vai phụ.

Lệ Giác lời ít ý nhiều: 

"Trương Minh. Thời Khải. Quen rồi? Ăn cơm thôi."

Rõ ràng là đang đuổi thẳng cổ. Nếu không phải biết rõ tính Lệ Giác, Trương Minh còn tưởng rằng hắn thích Thời Khải nữa cơ.

Hắn chỉ biết cười khổ:

"Cậu đúng là... Thôi được, không quấy rầy hai người nữa, tôi đi đây."

Lệ Giác mặt không biểu cảm đi thẳng lên lầu ba, quét thẻ.

Thời Khải hiếu kỳ hỏi:

"Vừa rồi chẳng phải bạn cậu à? Sao không ăn chung?"

Lệ Giác hờ hững đáp:

"Cậu ta thích ăn dưới lầu, ồn."

Lầu ba rõ ràng yên tĩnh hơn nhiều. Khắp nơi chỉ lác đác vài ba nhóm ngồi rải rác, khoảng cách giữa các bàn cách xa, gần như không nghe thấy tiếng trò chuyện, còn có rèm che, tính riêng tư rất cao.

Lệ Giác hoàn toàn không có cái dáng vẻ xa hoa của người quen lui tới chốn cao cấp, ra ngoài cũng mặc đồ thoải mái như Thời Khải, tùy ý tìm một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống.

Bên ngoài, hoàng hôn đã buông xuống, ánh chiều ráng đỏ rực rỡ rọi khắp chân trời, đẹp đến lóa mắt.

Thời Khải chú ý thấy người hầu dọn bình hoa tươi trên bàn sang một bên.

Cậu hào phóng nói:

"Hôm nay tớ mời, cứ gọi món thoải mái đi."

Lệ Giác không nói gì, chỉ mở cuốn thực đơn cao cấp.

Thời Khải cũng lấy một quyển, vừa lật vài trang liền sợ ngây người.

Trên đó không có món nào dưới bốn con số, một bát canh bình thường cũng đã 1086 tệ!

Thời Khải vội ôm trán, lúc này cậu mới nhớ cậu còn chưa rõ trong game này rốt cuộc bản thân có bao nhiêu tiền. Thế là mở giao diện thuộc tính ra xem thử, phát hiện trong thẻ học sinh có đến tám con số!

Thời Khải nhớ lại lúc ban đầu nhìn chỉ số cá nhân, hình như giá trị tài phú của cậu rất cao. Trong lòng lập tức thở phào, quả nhiên thần vận mệnh vẫn chưa hoàn toàn vứt bỏ cậu, nếu không ngay cả một bữa cơm cũng ăn không nổi, chẳng phải sẽ chết đói trong trò chơi này sao?

Món ăn được bưng lên rất nhanh, hương sắc vị đều đủ cả.

Thời Khải gọi một bát cơm chiên Dương Châu, hạt gạo được bao phủ bởi lớp trứng vàng óng, trộn cùng rau xanh tươi và cà rốt vàng cam xào thơm phức, kèm thêm một chén canh nóng hổi khiến người ta suýt nuốt cả lưỡi.

Trong game thực tế ảo, khứu giác và vị giác đều vô cùng chân thực, thậm chí còn có cảm giác no bụng, Thời Khải tò mò ăn thử mấy miếng, thầm nghĩ nếu ai coi trò chơi này như một game ẩm thực, chắc cũng không phải ý tưởng tồi.

Lệ Giác thì gọi một đĩa mì Ý sốt cà chua thịt bằm. Mì óng ánh, nước sốt đậm đà, nhìn thôi cũng khiến người ta thèm nhỏ dãi. Hắn ăn rất nhanh, như gió cuốn mây tan, nhưng không hề thô lỗ, ngược lại trông có khí chất lạ thường. Lúc hắn đã ăn xong, bát cơm rang của Thời Khải vẫn còn một nửa.

Thời Khải có chút ngượng, vội muốn ăn nhanh hơn.

Lệ Giác tựa lưng vào ghế, nhìn thấu tâm ý cậu:

"Tôi quen ăn nhanh rồi, cậu không cần theo tốc độ của tôi."

Lời còn chưa dứt, Thời Khải đã bị sặc một cái.

Ngay lúc đó, một tờ khăn giấy được đẩy tới trong tầm tay.

Trong bữa ăn, Lệ Giác không hề lấy điện thoại ra chơi, cũng không tỏ ra mất kiên nhẫn. Có lẽ nghĩ nếu cứ cắm mặt vào màn hình thì quá bất lịch sự với Thời Khải, nên hắn chỉ im lặng dựa ghế, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ánh đèn phản chiếu lên sườn mặt hắn, góc cạnh cứng rắn, dù để đầu ngắn gọn cũng không che được đường nét anh tuấn. Khó trách có nhiều người chơi thích hắn đến vậy.

Hơn nữa... Thời Khải nhớ lại, thật ra cậu đã dùng một cái cớ rất vụng về để mời hắn, cậu nói: "Tôi mù đường, đi ra ngoài sẽ không biết quay về, cậu có thể cùng tôi ra ngoài ăn cơm không?" không ngờ Lệ Giác lại đồng ý.

Điều đó khiến Thời Khải cảm thấy, Lệ Giác không hề lạnh lùng như bề ngoài, chỉ là hắn ghét kiểu theo đuổi quá lộ liễu mà thôi.

Thời Khải dùng thìa khẽ đảo cơm trong bát, thì nghe Lệ Giác lên tiếng:

"Cái người năm trên tên Hứa Miểu ấy, cậu thân với anh ta lắm sao?"

Đột ngột nghe thấy tên Hứa Miểu, Thời Khải hơi giật mình, vội đáp lấp lửng:

"Tụi tôi lớn lên cùng nhau từ nhỏ, quan hệ... cũng không tệ lắm."

Thực ra, Hứa Miểu đối xử với cậu chẳng khác nào anh trai hàng xóm, luôn ấm áp dịu dàng, chuyện gì cũng chu đáo.

Nếu không phải Hứa Miểu vốn là mục tiêu công lược, có lẽ đã trở thành "bạch nguyệt quang" mà người chơi nhớ mãi.

Thời Khải không ngờ, Lệ Giác vậy mà cũng quen Hứa Miểu.

Lệ Giác thản nhiên nói:

"Nhưng cậu lại không nghe lời anh ta. Anh ta bảo cậu dọn ra ngoài, hoặc ít nhất cách xa tôi một chút."

Lệ Giác nói, Thời Khải gần như chẳng hề che giấu biểu cảm, khoảnh khắc ấy, Lệ Giác nhìn thấu rất rõ, quan hệ giữa Thời Khải và Hứa Miểu e rằng còn sâu hơn so với những gì hắn tưởng tượng.

Ánh đèn hắt xuống, viền cằm của Lệ Giác càng thêm sắc bén, ngũ quan khắc sâu, cả người lạnh lẽo như một lưỡi dao im lìm nhưng luôn sẵn sàng ra khỏi vỏ. Không biết hắn đã từng trải qua điều gì mới có được khí chất cường đại, xa cách như vậy.

Nhưng tất cả chỉ thoáng qua trong chốc lát.

Thời Khải còn chưa kịp hoàn hồn, thì Lệ Giác đã thu lại khí thế, hơi tựa ra ghế, ánh mắt lại sắc lạnh:

"Cậu nên nghe lời anh ta."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play