Thứ Hai, 7 giờ sáng.
Thời Khải lên tàu điện ngầm. Trên xe lúc này chưa nhiều người lắm, cậu tìm một chỗ ngồi, gà gật ngủ. Dạo gần đây cậu thường xuyên mất ngủ, hay mơ thấy rất nhiều giấc mộng khó hiểu, ban ngày thì mệt mỏi rã rời, nhưng lại chẳng nhớ nổi đã mơ thấy gì.
Đến ga khu dân cư kế tiếp, người dần chen chúc lên. Có một ông lão run rẩy bước vào, Thời Khải vội đứng dậy nhường chỗ, còn bản thân thì nắm tay vịn, dụi mắt rồi mở điện thoại lướt tin.
Trong tháng này, Weibo và các kênh công cộng gần như bị 《Luyến Ái Tuyệt Phối》 chiếm sóng.
Nguyên nhân là tựa game thực tế ảo này, ngay từ khi thử nghiệm công khai đã có độ hot không thua kém gì bom tấn. Nhưng rồi họ bất ngờ tuyên bố thu hồi bản thử nghiệm, ngày trở lại đang chờ thông báo.
Lý do thu hồi cũng rất đơn giản. Trong năm mươi nghìn người tham gia đợt thử nghiệm, liên tục mười ngày, không một ai vượt qua trạm tân thủ. Độ khó của game có thể nói là địa ngục, đến mức các game luyến ái khác ít ra người ta còn qua nổi cửa đầu, còn 《Luyến Ái Tuyệt Phối》 thì ngay từ ải tân thủ đã canh phòng nghiêm ngặt, đảm bảo chẳng ai có thể may mắn sống sót.
Thời Khải cũng không phải đối tượng khách hàng mục tiêu của trò chơi này. Cậu độc thân từ trong bụng mẹ, niềm yêu thích chỉ xoay quanh các dãy số, với chuyện yêu đương thì chẳng có hứng thú, càng không định đi tìm tình yêu trong một thế giới ảo.
Nhưng cậu vẫn nghiêm túc đọc từng bình luận, vì trò chơi này chính là sản phẩm do công ty bọn cậu phát triển.
Mỗi ngày, cậu đều thấy trên Weibo xuất hiện những chủ đề như "Hôm nay tôi lại BE rồi #LuyếnÁiCôngLược", mà khi bấm vào thì toàn là các màn kêu trời kể khổ vì BE.
"Tôi chỉ lỡ khen một câu 'anh đẹp trai quá', thế mà đã BE! Lý do là tôi quá tuỳ tiện?! Chẳng lẽ tôi thật sự tuỳ tiện vậy sao QAQ? Tôi chỉ muốn vỗ mông ngựa tí thôi mà! Nhưng nói thật, hội trưởng chính là gu của tôi đó!"
"Đây là lần thứ năm tôi BE rùi, tôi chỉ muốn công lược giáo bá, nhưng hình như anh ta ghét người nói nhiều. Tôi mới nói với anh ta có năm câu thôi mà đã hy sinh, lý do là anh ta chê tôi ồn ào T^T."
"Trúc mã của tôi à, tuy anh đúng là cái máy điều hòa trung ương, nhưng tôi vẫn thích anh! Đã BE lần thứ 13 rồi, tôi thật sự muốn gửi dao cho bên thiết kế game, tại sao anh ấy không thể chỉ yêu một mình tôi chứ huhuhu."
"Ha hả, mấy người còn non lắm. Để hấp dẫn sự chú ý của ủy viên tác phong, ngày nào tôi cũng đúng giờ điểm danh, đi học đầy đủ, không hề trốn tiết. Thế mà chỉ vì một hôm quên mang phù hiệu đã bị PASS. Thôi kệ, mai tôi lại thử lại vậy."
《Luyến Ái Tuyệt Phối》 từ khi ra mắt đến nay đã lấy độ tự do cực cao trong thực tế ảo làm chiêu bài. Mà thực tế thì nó đúng là làm được, cho tới lúc này chưa có game VR nào đạt đến mức tinh xảo như vậy. Mô hình nhân vật không hề lỗi, động tác mượt mà, dịch dinh dưỡng thì vị trung bình, tốc độ thời gian trôi rất chậm, quan trọng hơn cả là nhân vật trong game vô cùng chân thực, cứ như người sống. Dù hỏi gì cũng sẽ nhận được câu trả lời đúng với nhân thiết.
Mà đối với người chơi VR, "chân thực" chính là đặc điểm hấp dẫn nhất.
Có thể tưởng tượng, tin thu hồi vừa công bố đã khiến bao nhiêu fan đau lòng chết đi sống lại.
Thời Khải vừa lướt điện thoại, vừa bị dòng người trên tàu dồn chặt, cảm giác bản thân như một con cá mòi bị ép thành khối vuông lam trắng. Khi xuống ga, cậu đã bị chèn ép đến mức thở không ra hơi.
Hôm nào mua xe đi. Cậu nghĩ vậy, nhưng rồi lại nhớ đến chi phí khám tâm lý đang đội lên kếch xù, bèn thở dài chua chát. Thôi, trước mắt cứ tập trung làm việc đã.
Đeo balo trên vai, trông cậu chẳng khác nào một sinh viên, Thời Khải chen qua dòng người áo sơ-mi, vest chỉnh tề, bước vào công ty.
Đến chỗ ngồi cũ, cậu dọn chậu cây xanh cho vào túi. Ở bàn đối diện, nữ đồng nghiệp gọi:
"Thời Khải bảo bối! Vậy là cậu đi thật à?"
Thời Khải mím môi cười:
"Qua một thời gian, tôi sẽ quay lại."
"Vậy thì tốt quá!" Nữ đồng nghiệp lập tức thở phào, rồi ôm cả đống socola, nhét vào balo cậu: "Đi sang bộ thí nghiệm cũng coi như nghỉ ngơi. Làm lập trình viên như các cậu thiệt hại não lắm."
Quả thật hôm nay có chút đặc biệt. Tối qua cậu lại mất ngủ, nhưng ngoài mệt mỏi thì còn xen lẫn một chút hưng phấn và mong chờ.
Đề nghị điều chuyển là do chính cậu chủ động nộp sau nửa tháng liền mất ngủ. Bộ thí nghiệm vốn là phòng ban nhàn nhã nhất công ty, người bình thường không vào được. Nhưng Thời Khải năng lực mạnh, lại có có bằng song thạc sĩ Hệ Máy Tính của Thường Thanh Đằng, ngay từ dự án đầu tiên khi mới vào công ty đã tạo ra tiếng vang lớn, tính cách tuy trầm lặng nhưng làm việc nghiêm túc, cấp trên cũng vui vẻ để cậu sang đó đổi gió, thư giãn đầu óc.
Không biết ở phòng ban mới sẽ có thử thách gì đây?
Thời Khải nhận kẹo, mở hộp cơm, đưa sang một miếng sandwich để tỏ lòng cảm ơn:
"Cậu ăn thử đi."
So với bầu không khí căng thẳng của bộ Tin Tức, bộ Thí Nghiệm rõ ràng thoải mái hơn nhiều. Khi hắn đến, mấy đồng nghiệp ở đó còn đang tán gẫu, thi thoảng bật cười giòn tan.
"Cậu chính là Thời Khải của bộ Tin Tức đúng không?"
Một nam sinh lên tiếng chào. Anh ta mày rậm mắt to, diện mạo sáng sủa dễ mến, ăn mặc cũng rất có gu, trông như kiểu người dễ tạo thiện cảm. Anh ta tươi cười, kiên nhẫn giới thiệu:
"Đừng căng thẳng. Tôi là trưởng bộ phận Thí Nghiệm, tên Viên Bằng. Ở đây công việc rất nhẹ nhàng, cậu chỉ cần chọn một trò chơi để thử nghiệm, đạt yêu cầu rồi thì có thể tan ca."
Thời Khải đưa mắt nhìn quanh, phòng thí nghiệm rộng rãi, bày kín mấy chục bộ máy móc. Công ty của bọn họ vốn chuyên về phát triển game thực tế ảo, game cầm tay giờ đã không theo kịp thời đại nữa.
Cậu đặt ba lô xuống, hương vị chocolate khiến đầu óc cậu tỉnh táo hơn. Trên màn hình trước mặt là một dãy tên trò chơi cùng yêu cầu nhiệm vụ phía sau.
《 Long Đằng 》: Lên cấp 30, đồng thời tìm ra ba lỗi BUG trong khu vực ẩn....
《 Thời Không Chi Gian 》: Đến thị trấn Hư Vô, tìm NPC Cao Minh và chữa BUG đối thoại của hắn......
《 Thế Giới Phao Phao 》: Tới mỏ quặng, tìm loại tinh thể tím sẽ ngẫu nhiên xuất hiện, phán định thuộc tính......
Nhìn qua đều thấy khá thú vị.
"Cậu muốn chọn cái nào?" Viên Bằng hỏi, "Chỉ cần không bị đánh dấu thì cậu đều chọn được."
Thời Khải nghĩ ngợi một chút, ánh mắt dừng ở hàng cuối cùng, trò chơi có lượng thử nghiệm thấp nhất, rồi nói:
"Tôi chọn 《 Luyến Ái Tuyệt Phối 》."
"À, cậu chọn cái này à... hả?!" Viên Bằng bỗng nhiên giật mình phản ứng, "BUG của game này hơi kỳ quái chút, mấy thí nghiệm viên khác đều thất bại, giờ chẳng ai dám đụng vào. Cậu chắc chắn muốn chọn chứ?"
"Ừ." Thời Khải gật đầu, "BUG càng lạ thì càng đáng để nghiên cứu. Tôi nghe nói trước khi công bố thử nghiệm, game này hoàn toàn bình thường, chỉ đến lúc thử nghiệm mới sinh lỗi? Như vậy... rất có khả năng là vấn đề ở phân đoạn công lược, chứ không phải ở bản thân trò chơi."
Từ lời cậu, Viên Bằng nghe ra một ý tứ khác:
"Chẳng lẽ cậu định..."
Thời Khải mỉm cười, mang theo khí chất hướng nội độc thuộc về lập trình viên:
"Tôi nghĩ mình làm được."
"Vậy cậu... đã từng yêu đương chưa?" Viên Bằng hỏi thêm: "Còn nữa, mạo muội nói một câu, trò này không có lựa chọn công lược nữ đâu. Tôi từng thử, chưa đến một ngày đã BE thảm hại, thật sự quá khó."
Lập trình viên phần lớn đều thẳng như thép, mà Thời Khải thì nhìn kiểu gì cũng chuẩn thẳng nam chính hiệu, không biết chăm sóc bản thân, cắt tóc kiểu mười tệ ngoài tiệm lề đường, áo sơ mi caro xanh trắng đơn điệu, hoàn toàn không có sức hút. Ai nhìn vào cũng chẳng nghĩ Thời Khải sẽ thích con trai.
"Chưa từng." Thời Khải thản nhiên nói, "Trong mắt tôi, bọn họ chỉ là một đống mã số biết nói thôi."
"Không không không, cậu đừng nghĩ vậy chứ." Viên Bằng vội vàng nói, "Game này thật sự rất chân thật! Chơi thử cậu sẽ hiểu... À, nhớ bật khóa an toàn, dù xác suất xảy ra sự cố cũng gần như bằng không."
"Hơn nữa, theo quy định của thí nghiệm viên, mấy trò luyến ái kiểu này mà ra BE thì sẽ bị trừ lương. Thật sự không được thì cậu out ra, tôi sẽ sắp xếp người khác thử tiếp."
Từ khi game ra mắt công khai đến giờ, chưa ai từng đánh ra được kết cục HE. Ngược lại điều đó khiến Thời Khải càng tò mò. Có lẽ sự hiếu kỳ này sẽ làm cậu mất tiền lương, nhưng áp lực chẳng phải cũng chính là động lực sao?
Sau khi ký tên, Thời Khải nằm vào khoang thực tế ảo. Trước khi đóng nắp, Viên Bằng còn nhắc:
"Nhớ cài báo thức ăn trưa đấy."
"Tôi muốn xem sổ tay trò chơi trước." Thời Khải nói.
"Ôi dào, cái thứ này chẳng có gì hay, toàn mấy điều lệ nhàm chán." Viên Bằng tất nhiên là chẳng hề để bụng đến mấy điều cứng ngắc đó, "Trưa gặp lại."
"Được rồi, trưa gặp." Thời Khải bất đắc dĩ nhắm mắt. Khi ý thức dần trôi vào bóng tối, mơ hồ cậu nghe thấy một giọng nam trầm thấp, êm tai lạ thường, nhưng chưa kịp phân biệt thì đã hoàn toàn mất cảm giác.
"Người chơi thân mến, chào mừng đến với 《 Luyến Ái Tuyệt Phối 》."
Thời Khải mở mắt lần nữa, phát hiện mình đang đứng trong một không gian xanh thẳm, dưới chân là tầng mây lơ lửng. Một giọng nữ êm ái vang lên:
"Đây là lần đầu tiên ngài đăng nhập vào trò chơi đúng không?"
Trước mắt xuất hiện một bảng sáng lấp lánh, trên đó có vài chú cá nhỏ đang tung tăng. Thời Khải quan sát, rồi nhấn chọn "Đúng".
Khác với hầu hết các trò luyến ái trên thị trường, trò chơi này có nhiều điểm mới lạ. Ví dụ như người chơi sẽ được gắn một loạt "thuộc tính" như kỹ năng nghe, mở khóa... Sau đó thông qua việc ném xúc xắc để xác định thuộc tính có thể dùng hay không, rồi có thể linh hoạt vận dụng những kỹ năng này trong game để đạt mục đích.
Dĩ nhiên, còn nhiều cơ chế không thường thấy khác.
Kế tiếp là loạt bước thiết lập cơ bản, cho đến khi bước vào trạm tân thủ để roll thuộc tính, hệ thống nhắc:
"Ngài chỉ có một cơ hội tung xúc xắc."
Thời Khải hít sâu, xúc xắc bắt đầu lăn. Tim cậu đột nhiên đập nhanh hơn, một cảm giác hồi hộp không hiểu từ đâu ùa tới.
Cho một cái thuộc tính ngon đi, à không, bình thường cũng được.
Sau vài giây cầu nguyện, thuộc tính hiện ra, Thời Khải không nhịn được chống trán, được rồi, cậu ở đâu cũng là cái số xui xẻo.
Thuộc tính:
Giá trị nhan sắc: 85 (cậu thật đáng yêu)
Trí lực: 95 (cậu rất thông minh)
Thể chất: 35 (cậu là một phế sài)
Lực lượng: 25 (cậu ngay cả nắp chai cũng không mở nổi)
Nhanh nhẹn: 55 (xem như một người bình thường)
Tài phú: 80 (cậu là một kẻ có tiền)
May mắn: 10 (chúc mừng, cậu là đồ xui xẻo)
Kỹ năng:
Thư viện: 85, Máy tính: 90, Ẩu đả: 15, Thuyết phục: 35, Nghe: 63, Tâm lý học: 10, Diệu thủ: 20, Tiềm hành: 30, Thuần thú: 55, Cải trang: 90
BUFF:
Ốm yếu (cứ 24h phải ném xúc xắc một lần để xác nhận tình trạng sức khỏe)
Tóm lại, lần này Thời Khải rút trúng nhân vật là một kẻ bệnh tật ốm yếu, tay trói gà không chặt, đầu óc thì thông minh, có tiền, nhưng lại là một thằng xui tận mạng.
Thôi cũng không đến nỗi nào, dù sao cậu còn thấy có người bốc phải cái nhân vật vạm vỡ ngu ngốc nữa cơ mà. Thời Khải tự an ủi bản thân như vậy.
Cậu ấn "Xác định".
"Đang khởi tạo khung cnahr trò chơi, xin chờ giây lát."
Không gian màu lam dần rạn nứt, hiện ra ánh sáng trắng chói lóa. Một khắc sau, ánh sáng tan biến, Thời Khải mở mắt, đối diện chính là cổng trường Đại học Thánh Đức Lợi An., chung quanh là các loại siêu xe, những học trưởng mặc tây trang đen khí chất phong nhã, và cả những học tỷ xinh đẹp.
"Cậu đã thi đậu vào Đại học Thánh Đức Lợi An, đây là ngôi trường quý tộc chuyên bồi dưỡng tinh anh. Cậu thông minh, tài trí, nhưng vì bệnh tật quanh năm nên cha mẹ vô cùng lo lắng, bởi vậy đã nhờ Hứa Miểu, hơn cậu hai tuổi, cũng là thanh mai trúc mã của cậu, chăm sóc cậu. Và hôm nay chính là ngày nhập học."
Một đoạn lời tự sự vang lên, giới thiệu bối cảnh trò chơi.
"Đang ngẩn người làm gì vậy?" Một giọng nói ôn hòa, mang theo nụ cười, vang bên tai Thời Khải, cậu còn chưa kịp phản ứng có phải đối phương có đang nói với mình không ——
Vai bị ai đó vỗ một cái, nhẹ nhàng, không hề có ác ý. Thời Khải quay đầu, liền thấy một nam sinh đứng cạnh.
"Không nhận ra anh sao?" Nam sinh khẽ nhếch khóe môi, ánh mắt có chút bỡn cợt nhìn Thời Khải. Tròng mắt hắn màu nâu, dưới ánh mặt trời chiếu rọi trở nên trong vắt như lưu ly, giống suối nước trong ôn hòa dễ chịu. Hắn mặc tây trang đen với áo sơ mi bên trong, dáng người cao gầy, gương mặt nhã nhặn, trông y như một bạch mã hoàng tử trong mơ.
Đồng thời, trước mắt Thời Khải hiện ra khung giới thiệu nhân vật.
【 Đối tượng công lược: Hứa Miểu 】
Thân phận: Trúc mã của cậu
Tuổi: 20
Chiều cao: 1m85
Tính cách: Ôn hòa lễ độ, ấm áp hiền lành, tình nhân trong mộng của mọi người, còn lại chờ mở khóa
Sở thích/sở ghét: Chờ mở khoá
Hảo cảm: 35 (Thời Khải à... em ấy là bạn của tôi)
Thời Khải đang định mở miệng nói chuyện, đã có một tiếng "ting", trước mắt xuất hiện một cái xúc xắc.
"Người chơi thân ái, buff ốm yếu đã kích hoạt, xin hãy ném xúc xắc."
Thời Khải cạn lời, duỗi tay tung.
"Thể chất 40, xác định thất bại. Cậu cảm thấy khí huyết dâng lên, không thốt nổi một câu. Đối diện ánh mắt nghi hoặc của Hứa Miểu, cậu hơi hơi hé miệng, rồi đột nhiên phun ra một ngụm máu."
Thời Khải: ...... Vừa tới mà đã hộc máu, thế này thực sự ổn chứ!