"Em..." Thời Khải vừa mới mở miệng liền nhịn không được ho khan, máu tràn ra nơi đầu ngón tay. Hứa Miểu lập tức rút khăn tay đưa cho cậu, vỗ nhẹ lưng:
"Đừng nói chuyện, hít sâu. Em mang thuốc theo chứ?"
Thời Khải hấp tấp gật đầu. Có lẽ là do tình nghĩa trúc mã, Hứa Miểu rất thành thạo mà lấy thuốc ra từ trong túi cậu, lại hỏi:
"Nước?"
Thời Khải lắc đầu.
Trong lúc hít thở, cậu ngửi được trên khăn tay có mùi hương cỏ cây thoang thoảng, hương vị này giống hệt hơi thở dịu dàng thanh nhã trên người Hứa Miểu, ôn hòa, không chút công kích, lại dễ chịu đến mức khiến người ta vô thức thả lỏng.
Thân là một vị trúc mã chuẩn mực, Hứa Miểu hiển nhiên đã quá quen với thể chất ốm yếu của Thời Khải. Chỉ có chính Thời Khải là vẫn chưa kịp thích ứng với loại cảm giác bị bệnh tật hành hạ này.
"Anh đi mua nước." Hứa Miểu khẽ xoa tóc cậu, động tác rất nhẹ như vuốt qua một áng mây, rồi dìu cậu ngồi xuống ghế đá dưới tán cây, ngữ khí mang theo chút mơ hồ nhưng kiên quyết: "Ngồi ngoan ở đây, chờ anh, biết chưa?"
Thời Khải gật đầu, trên thực tế cậu chẳng có cảm giác gì cả, nhưng vừa nhìn bảng trạng thái đã thấy chỉ số thể chất tụt xuống 2 điểm còn 33 điểm.
Với tốc độ này, nếu cứ duy trì vận khí người châu Phi, chỉ hơn chục ngày nữa Thời Khải chắc chắn sẽ xé thẻ nhân vật làm lại từ đầu.
Thời Khải đã xem qua không ít bình luận, biết rằng trong trò chơi, thẻ nhân vật có thể sử dụng liên tục, thuộc tính cũng có thể được bồi dưỡng nâng cấp, thậm chí còn có thể đổi thẻ mới. Nhưng nếu thể chất tụt xuống 0, hệ thống sẽ phán định nhân vật tử vong, cũng tức là bị "xé thẻ".
Đụng phải kết cục BE cũng sẽ bị xé thẻ, nhưng lúc đó chỉ rớt thuộc tính ngẫu nhiên, không đến mức chết hẳn.
Ngày thu, nắng ấm dịu nhẹ, bóng dáng Hứa Miểu khi bước đi cực kỳ đẹp mắt, ung dung mà thẳng tắp, đôi chân dài đến mức khiến người qua đường không nhịn được ngoái nhìn. Khí chất trưởng thành toát ra từng cử chỉ, tựa như một viên ngọc quý ẩn chứa ánh sáng, khiêm thấp nhưng lại khiến người khác khó rời mắt.
Trong trò chơi, bốn mục tiêu công lược của học viện bị người chơi trêu chọc gọi là "F4 vườn trường". Trong đó, Hứa Miểu rất được các người chơi yêu thích, chỉ sau hội trưởng. Rất nhiều người đã thử công lược hắn, sau đó khóc lóc BE.
"Trúc mã của tôi tại sao lại tốt như vậy... nhưng vì sao lại không thích ta? Tôi thích hắn đến chết đi được!"
"Thực tế chứng minh, trúc mã nhìn thì thân thiện dễ ở chung nhất, nhưng thật ra lại là kẻ bạc tình nhất. Cậu nghĩ mình cùng hắn lớn lên bao nhiêu năm sẽ đặc biệt trong lòng hắn? Không đâu, e là bạn bè cũng chẳng được tính, ai mà công lược được trúc mã, tôi nguyện dập đầu ba cái tặng cho người đó."
Hứa Miểu nhanh chóng mua nước trở về, còn tinh tế vặn nắp ra cho Thời Khải. Hai mươi mấy năm sống trên đời, đây là lần đầu tiên có người làm loại chuyện này cho cậu, khiến cậu sững sờ:
"Em tự làm được mà."
Hứa Miểu hơi bất ngờ:
"Một năm không gặp, em độc lập lên nhiều rồi."
"Ai rồi cũng phải trưởng thành." Thời Khải ngửa đầu uống nước, mùi máu tan dần trong miệng, cả người cũng thoải mái hơn nhiều, cậu khẽ cười cảm ơn, "Vừa rồi làm phiền anh, thật ra em nên uống thuốc trước mới phải."
"Em không cần khách sáo như vậy với anh." Hứa Miểu vươn tay về phía Thời Khải, ánh sáng xuyên qua tán cây rơi xuống, phủ lên phần tóc mái và bờ vai nam sinh, khiến cậu trông như đang tỏa ra một vầng sáng. Nụ cười trên gương mặt cậu cũng dịu dàng ấm áp, làm người ta vô thức liên tưởng đến cảm giác nằm trên ghế bập bênh phơi nắng.
Thời Khải không thể không đưa tay mình đặt vào lòng bàn tay ấy, còn tay kia thì siết chặt chiếc khăn tay đã nhuốm máu, định bụng rửa sạch rồi trả lại cho Hứa Miểu.
Hứa Miểu nắm lấy tay cậu, cũng chẳng mạnh lắm.
Thành thật mà nói, hai nam sinh dắt tay nhau trông có chút kỳ quái. Thời Khải thuận miệng nói:
"Anh Miểu, ký túc xá ở đâu? Để em tự đi là được."
Xung quanh người qua người lại nườm nượp, gần như khiến cậu hoa mắt. Thời Khải vốn dĩ đã có sẵn thuộc tính mù đường, cứ nhìn loạn xung quanh, tìm bảng chỉ dẫn, lâu lắm không nghe Hứa Miểu trả lời, lại cảm giác bàn tay bị nắm chặt hơn. Cậu khó hiểu quay sang nhìn.
"Em thật sự trưởng thành rồi." Hứa Miểu cười hô, "Cũng bắt đầu kêu anh là anh Miểu."
Thời Khải lập tức nhận ra, vội vàng sửa lại:
"A Miểu, em gọi anh như trước được chứ?"
Hứa Miểu: "Đương nhiên."
Ngay khi câu nói ấy rơi xuống, bảng thuộc tính của Hứa Miểu liền xuất hiện thêm dòng mới.
"Ràng buộc": Khi còn nhỏ, hai người các cậu vô cùng thân thiết, cậu chỉ chịu chơi với Hứa Miểu, không biết lớn nhỏ mà lúc nào cũng gọi hắn "A Miểu", mà Hứa Miểu cũng chưa từng phản bác. Khoảnh khắc ấy, cậu đã cho rằng bản thân ở trong lòng hắn là đặc biệt.
Nhưng nhìn lại độ hảo cảm chỉ có 35... Thời Khải rốt cuộc hiểu vì sao người chơi đều bảo Hứa Miểu bạc tình bội nghĩa.
Dưới ký túc xá, Hứa Miểu kiên quyết đòi đưa cậu lên tận phòng. Thời Khải từ chối mãi không được, leo được ba tầng đã thở hồng hộc. Hứa Miểu chỉ bật cười:
"Sau này nên dậy sớm chút tập luyện đi, không được lười biếng."
Thời Khải giả vờ đáp ứng:
"Biết rồi."
Trong bụng lại nghĩ đều tại cái bảng thuộc tính chết tiệt này, chứ cậu thì làm gì được.
Hoàn toàn không nhớ rằng, ở thế giới thực cậu vốn cũng là nhược kê chính hiệu, xách xô nước lên lầu còn lao lực muốn chết.
"Không biết bạn cùng phòng mới sẽ thế nào nhỉ?" Thời Khải có chút mong đợi. Rất nhiều người chơi được ghép với bạn cùng phòng có tính cách thú vị, ít ra còn giúp giảm bớt phần nào tâm tình khổ sở khi công lược toàn BE.
Ánh mắt Hứa Miểu khẽ liếc sang cậu, trong đôi mắt kia như ẩn chứa cảm xúc nào đó khó gọi tên, chỉ tiếc Thời Khải đang leo cầu thang mệt rũ rượi, căn bản không nhận ra.
Hô hô hô, cuối cùng cũng leo lên tầng sáu, Thời Khải hối hận muốn chết, chỉ vì không có hành lý mà từ chối dùng thang máy, kết quả tự mình trèo sáu tầng, mệt đến muốn thăng thiên luôn!
Cậu đẩy cửa phòng, vốn định chuẩn bị tinh thần nghênh đón bạn cùng phòng mới. Ai dè vừa mở ra đã ngây người, chẳng có ai cả!
Người đâu?
Phòng ký túc là hai người, điện nước điều hòa đầy đủ, giường của cậu thì được mẹ nhờ Hứa Miểu lo liệu sẵn từ trước, sạch sẽ gọn gàng đến mức có thể xách túi vào ở ngay. Bên giường còn lại thì loạn thành ổ, đồ vứt bừa ra như vừa đến một chuyến rồi lại đi mất.
Đang lúc Thời Khải đánh giá, muốn dựa vào mấy chi tiết này để đoán tính cách bạn cùng phòng, thì Hứa Miểu mở miệng.
"A Khải." Giọng hắn trầm xuống, mang theo điềm báo không lành, "Em... phải cẩn thận bạn cùng phòng của mình."
"Hả?" Thời Khải hơi ngốc.
Hứa Miểu đứng ở cửa, ngón tay gõ gõ lên bảng tên dán ngoài phòng, vang lên tiếng vang thanh thuý:
"Lệ Giác. Cậu ta nhập học thẳng từ cấp ba."
Thời Khải nghe thấy cái tên này, lập tức trợn to mắt. Bạn cùng phòng của cậu sao lại có thể là Lệ Giác?!
Cậu vội vàng bước tới trước cửa, nhìn thấy tấm ảnh thẻ dán trên đó, đúng thật là hắn.
Hứa Miểu: "Em biết cậu ta?"
Thời Khải lắc đầu: "Không quen, nhưng mà nhìn qua có hơi..." Cậu nghĩ nghĩ rồi dè dặt nói: "Lạnh lùng."
"Cậu ta rất nổi tiếng ở trường cấp ba. Nhà có tiền, cho nên làm bậy cũng chẳng ai quản, thường xuyên gây sự đánh nhau. Không ngờ..." Giọng Hứa Miểu dần lạnh đi, "Cậu ta lại thành bạn cùng phòng của em."
Thời Khải chấn động: "Đánh nhau?"
"Đổi ký túc xá đi." Hứa Miểu kết luận dứt khoát, "Không thể ở chung với loại người này."
"Nhưng mà như vậy phiền lắm phải không? Ở đây viết rõ, trừ khi có sự việc nghiêm trọng cần báo cáo lên hiệu trưởng, ngoài ra không cho đổi ký túc."
"......" Hứa Miểu chậm rãi nói, "Chuyện này, đã tính là vấn đề nghiêm trọng rồi."
"Chuyện gì nghiêm trọng cơ?" Một giọng nam thiếu kiên nhẫn vang lên, "Hai người các người định làm gì ở phòng tôi hả?"
Nam sinh tóc đầu đinh lộ rõ gương mặt, đường nét sáng sủa, thanh thoát, không chút dầu mỡ. Gương mặt hắn quả thật rất ưa nhìn, sống mũi cao, môi mỏng, hàng mày sắc nét, trông chẳng khác nào một sinh viên thể thao. Trên người mặc áo bóng rổ rộng thùng thình, trong ngực ôm một quả bóng rổ, ánh mắt nhìn về phía Thời Khải. Đột nhiên nhớ ra điều gì đó, giọng nói hơi lạnh đi:
"Bạn cùng phòng thì ở lại, người khác thì mời đi, ký túc xá của tôi không hoan nghênh người ngoài."
Đây là đối tượng công lược độ hot đứng sau Hứa Miểu, Lệ Giác.
Dựa vào vẻ lạnh lùng bất cần cộng thêm cơ bắp gợi cảm, hắn được cả một đám người tung hô "Nam nhân không hư, nữ nhân không yêu" giáo bá khoa thể thao, độ nổi tiếng chỉ thấp hơn Hứa Miểu một chút. Nhưng tệ hại ở chỗ, lý do BE của hắn thì hoa hoè hoa loè loẹt nào là "Cậu quá chướng mắt", "Cậu lùn quá", "Cậu nói ít thế", "Cậu nói nhiều"... Một loạt thoại như thật, khiến người ta không biết công lược từ đâu.
Có lẽ chỗ sai của trò chơi này chính là ở việc thiết lập mấy nam chính quá chân thực, hoàn toàn không có kẽ hở nào để khai thác, khiến cho một nhóm người chơi vốn tưởng rằng mình sẽ được dàn mỹ nam vây quanh, nâng niu chiều chuộng, lại ngay lập tức bị giáng cho đòn nặng nề.
Nhưng cũng có người lại cảm nhận được sự ấm áp của giáo bá, đặc biệt là khi có người vô tình nhìn thấy Lệ Giác chơi đùa với một con mèo hoang, động tác của hắn dịu dàng đến vậy, khiến trái tim không ít cô gái phải đập rộn ràng.
Thời Khải thật không ngờ... Cậu lại trở thành bạn cùng phòng của nhân vật lãnh khốc boy này. Nói là gần quan ban lộc cũng đúng, nhưng chẳng biết là phúc hay họa.
Có lẽ cậu sẽ BE còn sớm hơn người ta. Trong lòng Thời Khải bi thương hát lên một khúc nhạc nền.
Nhưng lạ thay, Lệ Giác lại không phán tử hình cậu ngay từ lần gặp đầu.
Bên cạnh hắn hiện lên giới thiệu nhân vật:
【Đối tượng công lược: Lệ Giác】
Thân phận: Bạn cùng phòng của cậu
Tuổi: 18
Chiều cao: 1m88
Tính cách: Lãnh khốc vô tình, phóng đãng không kiềm chế, các mục khác chờ mở khóa
Sở thích & ghét: Thích bóng rổ, các mục khác chờ mở khóa
Hảo cảm: 30 (Ê, cậu là ai?)
Thời Khải sững sờ nhìn Lệ Giác. Hứa Miểu lập tức che cậu ra sau lưng:
"Không được bắt nạt em ấy."
"Anh là ai?"
Lệ Giác khẽ chậc một tiếng, dường như cũng biết bản thân mang tiếng xấu, không định giải thích. Nhưng thấy gương mặt tái nhợt của bạn cùng phòng mới tới, coi hắn như hổ báo, Lệ Giác lại không muốn bị hiểu lầm quá sớm, để tránh phiền phức về sau, hắn nói:
“Tôi không thích gây chuyện, chỉ cần đừng chọc tôi thì chúng ta sẽ yên ổn ở chung, hiểu chưa?”
Lời này rõ ràng là nói với Thời Khải. Trong mắt hắn, cậu bạn mới yếu ớt này căn bản chẳng có tố chất gây chuyện, tay chân nhỏ xíu, gió thổi qua chắc cũng bay.
Thời Khải lại ghé tai Hứa Miểu nói nhỏ, dáng vẻ lén lút như đang thì thầm thân mật. Lệ Giác liếc qua, lại "chậc" một tiếng, chẳng thèm để ý nữa, xách đồ đi tắm:
"Ra ngoài thì nhớ đóng cửa lại."
Hứa Miểu dặn đi dặn lại rằng nếu Lệ Giác dám bắt nạt cậu thì phải lập tức nói cho hắn biết, sau đó mới chịu rời đi.
Trúc mã ôn nhu săn sóc, chu đáo tỉ mỉ ai mà chẳng rung động? Rất nhiều người chơi trong game đều luân hãm, để rồi cuối cùng lại bị một câu "Xin lỗi, anh chỉ xem em là bạn" nhẹ nhàng tiễn thẳng BE.
Nhớ tới điều này, Thời Khải không khỏi thấy tò mò. Hứa Miểu rốt cuộc đang nghĩ gì?
Nếu thế giới này chân thật như lời Viên Bằng nói, có lẽ, đúng là nên đối xử với bọn họ như người thật, chứ không chỉ đơn thuần là những mục tiêu công lược.
Ký túc xá là dạng trên giường dưới bàn, có phòng tắm riêng, ban công rộng, thậm chí cả một gian bếp nhỏ, bày biện đơn giản nhưng sạch sẽ. Thời Khải đi một vòng, lúc chuẩn bị leo lên giường thì chợt lúng túng, cậu chưa từng ngủ giường tầng, cũng chưa bao giờ trèo thang.
Thần kinh vận động của Thời Khải vốn kém, lại sợ độ cao, thẻ nhân vật cậu nhận được từ hệ thống rõ ràng cũng không thiên về vận động. Cậu cẩn thận từng chút, run rẩy leo lên thang, cuối cùng cũng ngồi được lên giường. Ngẩng đầu thì thấy ngay tấm poster bóng rổ dán trên tường đối diện, giường chiếu bừa bộn quần áo, còn có mô hình xe đua... tất cả đều chứng minh: Lệ Giác là một tên thẳng nam chính hiệu.
Nhưng điều khiến Thời Khải tin chắc nhất, là vì cậu sớm đã biếtmột chuyện.
Lệ Giác chán ghét đồng tính.
Tất cả những người chơi nam tỏ tình với hắn, không một ai thoát khỏi cảnh bị hắn đánh tới máu chó đầy đầu, BE gần như không trượt phát nào.
Mà các người chơi nữ cũng chẳng được đãi ngộ gì khá hơn, Lệ Giác gần như chẳng thèm liếc họ lấy một cái, quay đầu bỏ đi thẳng, lạnh lùng hệt như gió thu cuốn sạch lá vàng, như thể hắn trời sinh đã là một con sói cô độc vậy.
Vì không lấy lòng người chơi như thế, nên người chơi lại càng muốn xem dáng vẻ khi nam chính động lòng sẽ thế nào. Thế là hứng thú càng tăng, có lẽ đây chính là cái gọi là “Thứ không có được mới luôn khiến người ta day dứt khôn nguôi.”
Thời Khải mở bảng giao diện. Màn hình lớn chia thành sáu mục: Thuộc tính, Nhân vật, Ba lô, Bản đồ, Nhiệm vụ, Rút thưởng. Trong đó "Ba lô" và "Rút thưởng" còn xám, hiện chữ "chưa mở".
Cậu bấm vào nhiệm vụ:
—— Nhiệm vụ trạm——
[ Hảo cảm của Hứa Miểu đạt 50 —— chưa hoàn thành ]
[ Hảo cảm của Lệ Giác đạt 50 —— chưa hoàn thành ]
[ Đạt được một kết cục BE —— chưa hoàn thành ]
[ Đạt được một kết cục HE —— chưa hoàn thành ]
—— Nhiệm vụ hằng ngày ——
(trống)
Thời Khải khép lại bảng nhiệm vụ, thở dài. Cuối cùng cậu cũng hiểu tâm trạng của những người chơi từng trải qua trò này.
Đại khái chính là kiểu “Ngoài đời thì chẳng tìm được người đàn ông tốt, vào trong game dù gặp được nhưng họ lại chẳng chịu yêu đương với mình” cái kiểu bi thương như vậy đó.
Theo lý thuyết, mấy nhiệm vụ này tuy khó nhưng không hẳn không thể làm. Dù sao trò chơi vốn thiết kế để người chơi dốc tiền mà chinh phục nam thần, nhưng lỗi nằm ở đâu?
Trước mắt, Thời Khải vẫn còn an toàn, chưa bị kéo thẳng vào BE.
Cậu vốn không muốn yêu đương, nhưng nhiệm vụ công lược quá khó, rốt cuộc phải bắt đầu từ đâu đây?
Từ trúc mã ôn nhu mà lãnh tâm kia? Hay là từ vị giáo bá trông lạnh lùng mà thực tế cũng lạnh lùng thật này?
Dù chọn ai, kết cục tựa hồ cũng chỉ có một.