Ánh mắt Lục Vân Tranh sáng quắc, dường như muốn khắc ghi từng đường nét như ngọc trên gương mặt nàng, hô hấp cũng trở nên dồn dập, mang theo mấy phần khắc chế khó nén.
“Về sau, có việc gì thì bảo nha đầu đi tìm quản gia truyền lời, không cần đích thân đi chờ đợi… Đêm lạnh, chớ để bị rét…”
Dứt lời, chàng liền xoay người lên xe ngựa. Xe lăn bánh rời đi, nhanh như gió, thẳng hướng nha môn.
“Đêm lạnh… chớ để đông lạnh…”
Tiếng nói ấy tựa như còn vương trên không trung, đến khi thân ảnh chàng biến mất hẳn, Bùi Ngọc Hành mới cảm thấy thân mình mềm nhũn, như bị ai đó rút đi toàn bộ khí lực, khẽ run rẩy giữa màn sương lạnh.
Xe ngựa xa dần khỏi ngõ nhỏ, càng lúc càng mờ khuất. Đôi mắt nàng nhòe đi trong làn nước mắt, chiếc mũi đỏ ửng khẽ hít một hơi, cảm xúc bị dồn nén rốt cuộc cũng vỡ òa. Nàng mặc cho lệ tuôn theo gió lạnh, chảy dài xuống gò má, chẳng buồn lau đi.
Trở về xe ngựa, Bùi Ngọc Hành dựa vào thành ghế, cả người như mất hết sức lực, ánh mắt mờ mịt, trong đáy mắt vẫn còn vương lại những giọt lệ chưa kịp khô.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play