Bùi Ngọc Hành vốn chẳng buồn biện giải. Nàng hiểu, càng giải thích chỉ càng khiến người ta nghĩ là ngụy biện, giấu đầu hở đuôi. Dù nàng có nói gì đi nữa, đại phu nhân vẫn sẽ giữ lấy suy nghĩ của mình, chẳng dễ gì lay chuyển.
Thế nên, nàng dứt khoát không dây dưa, chỉ khẽ gọi Linh Sam rồi thản nhiên bước ra khỏi sân thạch kính.
Đại phu nhân thoạt đầu còn ngẩn ngơ, sau đó giận dữ bừng bừng.
Thái độ đó là thế nào!
Đặc biệt là ánh mắt bình thản khi rời đi của Bùi Ngọc Hành, thờ ơ mà như nhìn kẻ ngốc, khiến bà tức giận đến run người. Ngực như nghẹn lại, càng nghĩ càng thêm tức.
Trong đầu bà vẫn văng vẳng hình ảnh ấy: ánh mắt thản nhiên, chẳng buồn giải thích, dường như còn ẩn chứa khinh thường. Bà càng nghĩ càng ngờ, chẳng lẽ bản thân đã sai? Nhưng nhớ đến việc đêm hôm trước Bùi Ngọc Hành gặp gỡ Lục Vân Tranh, trong lòng bà lại càng chắc mẩm: nàng kia rõ ràng là muốn câu dẫn. Chẳng qua biết mình không thể trở thành con dâu trưởng, liền dứt khoát chẳng buồn che giấu nữa.
Nghĩ đến đó, đại phu nhân tức giận đến khó thở, chỉ có thể nằm trên giường hít từng hơi dồn dập.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play