Bạch Loan Loan soi gương, vừa suy nghĩ có nên đeo vòng cổ hay không, vừa đáp lời chồng khi nghe anh hỏi:
"Thầy gọi điện cho em, nói có một người bạn đang cần phiên dịch cho một sự kiện. Biết Ấu Nghi đi học rồi nên hỏi em có muốn thử không, em nhận lời rồi."
Phương Hiệp Văn nghe xong, tay đang ôm eo cô siết lại: "Sao em lại đồng ý? Vừa mệt mà tiền lại chẳng được bao nhiêu. Giờ em ở nhà đi dạo phố, làm đẹp, gặp gỡ bạn bè chẳng phải tốt hơn à?"
Bạch Loan Loan xoay người lại trong vòng tay anh, hai tay khoác lên vai rồi vòng qua cổ: "Nhưng mà bây giờ anh với mẹ đều đi làm hết, em cũng muốn tìm công việc gì đó thử xem. Nhưng em lại sợ nghỉ làm lâu rồi không quen nhịp độ, nên định làm thử lần này xem có hợp không. Nếu không ổn thì coi như thôi."
Phương Hiệp Văn nhìn vào đôi mắt trong veo phản chiếu hình bóng mình, trong lòng tràn đầy cảm giác thỏa mãn: "Nhưng nếu anh không muốn em đi thì sao?"
Bạch Loan Loan lười biếng dựa vào người anh, cười khẽ: "Anh không muốn thì em không đi nữa~"
Chỉ một câu đơn giản, lại khiến cả người Phương Hiệp Văn run lên. Bao nhiêu năm rồi mà mỗi khi nghe được những lời như thế, anh vẫn cảm thấy như linh hồn mình được vuốt ve đầy dịu dàng và mãn nguyện.
"Nhưng nếu Tổng giám đốc Phương ép em nghỉ việc, thì có phải nên bù đắp gì đó cho em không?" – Những ngón tay thon dài trắng nõn khẽ vẽ vòng trên ngực anh, từng vòng như khoanh trọn lấy trái tim đang đập mạnh.
Yết hầu anh trượt lên trượt xuống, hơi thở bắt đầu nóng dần. "Em muốn anh bù thế nào?" – Giọng anh khàn khàn, ánh mắt càng thêm sâu thẳm.
Ngón giữa của Bạch Loan Loan khẽ đặt lên môi anh, môi đỏ nhẹ hé, khiến hơi thở Phương Hiệp Văn càng thêm dồn dập: "Phương tổng có cần một cô thư ký bên người không?"
Ánh mắt hai người giao nhau, nhiệt độ trong phòng như được đốt lên theo từng lời nói.
"Cần chứ, hay là Bạch tiểu thư giới thiệu bản thân chút đi?"
Khóe miệng Bạch Loan Loan cong lên, hiện ra nét quyến rũ mê người. Chiếc áo sơ mi ôm sát người vì vòng một nảy nở mà hơi run nhẹ, lập tức hút trọn ánh nhìn của Phương Hiệp Văn.
"Phạch!" – Cúc áo bật ra, đôi mắt Phương Hiệp Văn lập tức đỏ rực, cả người đổ xuống giường trong tiếng hét khe khẽ.
Trong phòng chỉ còn vang lên tiếng uống nước ừng ực, cùng tiếng giới thiệu đứt quãng của Bạch Loan Loan:
"Phương… Phương tổng… vừa lòng chứ?"
Hiển nhiên là thiếu kinh nghiệm phỏng vấn, câu nói ngắn ngủi mà cũng nói lắp bắp, mặt đỏ rực đầy khẩn trương.
Nhưng vị tổng giám đốc ngồi phỏng vấn lại cực kỳ hài lòng với cô nàng non nớt này, giọng trầm khàn khẽ vang lên: "Rất vừa lòng… em trúng tuyển rồi."
Nghe mình trúng tuyển, "ứng viên" vui mừng lắm, cơ thể theo bản năng nhúc nhích, lại vô tình đụng trúng người đối diện. Phương tổng hơi nhíu mày, mồ hôi đổ lấm tấm trán. Cô nàng nhớ ra còn một công việc phụ từng hứa với người khác, dè dặt hỏi:
"Vậy… cái công việc phụ em đã đồng ý với người ta, em hoàn thành rồi mới đến công ty anh làm được không? Em đã hứa với người ta rồi, giờ mà bỏ ngang thì mất mặt lắm… Em hứa đây là lần cuối cùng. Ông chủ, anh cho em đi được không?"
Tổng giám đốc thật sự không muốn cho đi, nhưng bị cô làm rối tung, lại còn lấy cơ thể cản đường không cho rút lui, đành bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.
Lúc này "ứng viên" mới nghiêng người cho "nhà tuyển dụng" rút lui khỏi cánh cửa phía sau lưng mình.
Một buổi phỏng vấn đầy mãn nguyện với cả hai bên. Quả thực là một lần gặp mặt đáng nhớ.
Hôm sau, Phương Hiệp Văn đưa Bạch Loan Loan đến địa điểm làm việc tạm thời, nhưng không lái xe đi ngay mà ở lại đợi. May mắn là công việc cũng không kéo dài, chỉ khoảng ba tiếng sau, cô đã hoàn thành và bước ra ngoài.
Thấy chiếc xe quen thuộc đậu trước cửa, cô tạm biệt vài người rồi vui vẻ mở cửa xe:
"Sao anh không đi đâu hết vậy?"
Phương Hiệp Văn dịu dàng nhìn cô, trả lời: "Anh không yên tâm để em một mình~" Ánh mắt anh thoáng liếc về phía cửa xe, đúng lúc nhìn thấy người đàn ông vừa đi ra cùng cô, ánh mắt hai người giao nhau một thoáng, rồi anh bình thản quay đi, như thể chỉ là một cái liếc mắt vô tình.
Bạch Loan Loan cúi lại hôn lên má anh một cái: "Chà, chồng em sao mà tuyệt vời thế này~"
Nhìn thấy ánh mắt tiếc nuối của người đàn ông bên ngoài, trong lòng Phương Hiệp Văn dâng lên một chút đắc ý xen lẫn kiêu ngạo, rồi cúi đầu hôn lại vợ: "Ừm, ngồi yên, chồng đưa em đi ăn một bữa thịnh soạn mừng công."
Bạch Loan Loan reo lên: "Được đó, em muốn ăn lẩu!"
Cô chỉ nghĩ đơn giản là ăn mừng mình hoàn thành công việc, đâu có để ý đến sự phấn khởi khác thường của chồng. Suốt dọc đường, cô mới bắt đầu để ý thấy Phương Hiệp Văn hôm nay cười nhiều bất thường, tâm trạng cứ như đang bay trên mây.
"Anh sao vậy? Vui dữ ha?"
Phương Hiệp Văn nắm tay cô, cười rạng rỡ: "Đi hẹn hò với vợ yêu, sao lại không vui được?"
Bạch Loan Loan đỏ mặt khẽ mắng: "Dẻo miệng quá!"
Hôm sau, thư ký riêng – Bạch Loan Loan online, vốn dĩ đầy khí thế đi theo Phương Hiệp Văn đến công ty, định một lần tung hoành cho đã, ai ngờ chưa được ba ngày đã muốn bỏ cuộc.
Cô chưa từng nghĩ thư ký lại là nghề cần hoạt động tay chân nhiều đến thế. Mới ba ngày mà cô đã muốn từ chức ngay lập tức.
Trên giường, cô cuộn tròn như sâu bông, nghe Phương Hiệp Văn cười lớn: "Thật sự không định làm nữa hả?"
Trong chăn vang lên giọng ấm ức: "Không đi, từ chức!"
Phương Hiệp Văn trêu: "Vậy em không sợ ở nhà chán à?"
Cô lắc đầu như trống bỏi: "Không chán đâu! Em cảm thấy mình hợp đi dạo phố xài tiền hơn. Anh mau đi làm đi, không lại trễ."
Phương Hiệp Văn bật cười, nhìn vào ánh mắt như muốn xua đuổi của vợ, dịu dàng đáp: "Được rồi~ Vậy em cứ ở nhà chơi đi. Nếu sau này chán, vị trí thư ký vẫn luôn chờ Bạch tiểu thư quay lại đó nha~"
Chỉ nghĩ đến mấy việc mình phải làm trong ba ngày vừa rồi, toàn thân Bạch Loan Loan như nhũn ra: Không được, không được, đời này em không hợp đi làm. Ở nhà xài tiền vẫn là hạnh phúc nhất. Không hiểu sao lúc đó lại nghĩ quẩn thế không biết!
Khi Phương Hiệp Văn xoay người chuẩn bị rời đi, ánh mắt vô tình quét qua đôi tất đen rơi bên mép giường, hiện lên chút tiếc nuối. Nhưng rồi khóe môi lại cong lên: Ai nói chỉ đi làm mới được mặc đồ công sở đâu~
Thời gian cứ thế trôi, công ty của Phương Hiệp Văn ngày càng phát triển, đúng lúc thời đại chuyển mình. Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, họ đã có bất động sản ở khắp nơi trên thế giới. Mà lý do lại rất đơn giản vì Bạch Loan Loan thích du lịch, ở khách sạn không bằng ở nhà mình thoải mái, thế là chồng cô cứ mỗi lần cô thích nơi nào liền mua nhà ở đó. Đúng như lời anh từng nói khi cầu hôn tất cả đều đứng tên cô.
Nhưng rồi, sau một chuyến du lịch nữa của hai người, khi về tới nhà, vừa vào cửa đã thấy Phương Ấu Nghi giờ đã là học sinh cấp hai ngồi trên sofa, mặt hầm hầm nhìn họ, không khỏi khiến hai người chột dạ muốn quay đầu bỏ chạy.
"Ba mẹ quá đáng lắm luôn á! Đi chơi mà không dẫn con theo!!!"