Nhưng điều mà Cá Chép Nhi không ngờ tới chính là, bản thân lại cảm nhận được một dòng nước ấm áp bao phủ lấy thân mình. Thân thể vốn lạnh lẽo, tê dại dần dần ấm lại, cho đến khi cậu có thể gắng sức mở mắt ra.
Ban đầu còn tưởng mẫu thân đã quay lại, nhưng khi nhìn quanh thì trong thủy động vẫn vắng lặng như xưa. Về sau, mỗi lần y lại bị đặt lên giường đá lạnh băng kia, dòng nước ấm quen thuộc ấy lại một lần nữa vây lấy y. Cá Chép Nhi biết đó là người từng cứu mình đến. Thế nhưng, trong thủy động vẫn chỉ là một mảnh trống rỗng, dù y cất tiếng hỏi cũng không nhận được bất kỳ lời đáp nào.
Nếu không phải vì miệng vết thương trên người có chuyển biến tốt rõ ràng, Cá Chép Nhi thật sự sẽ tưởng mình do mất máu quá nhiều nên sinh ra ảo giác. Nhưng cảm giác ấm áp ấy, so với vòng tay của mẫu thân còn khiến lòng người an tâm hơn. Dòng nước đó mang đi cơn đau, mang lại ấm áp, khiến Cá Chép Nhi lại lần nữa dấy lên mong chờ.
Lần này, mong chờ ấy không còn bị phụ lòng. Khi cảm nhận được dòng nước ấm quen thuộc vây lấy thân thể, đôi mắt đen nhánh của y như bị nhóm lên chút ánh sáng yếu ớt, dần dần không còn u ám như trước.
Rồi từng ngày trôi qua, mỗi khi lại bị người đời gọi là quái vật, bị xa lánh, bị chế giễu, trong lòng Cá Chép Nhi liền âm thầm phản bác: “Không phải thế! Ta có bằng hữu. Có người thích ta. Người đó luôn chữa thương cho ta khi ta bị thương, luôn bên cạnh ta…”
Dù y không thể thấy được người đó, nhưng trong lòng lại vô cùng rõ ràng—người ấy vẫn luôn ở đây.
Có điều, điều mà Cá Chép Nhi chưa bao giờ ngờ tới chính là… người bạn tốt nhất của mình lại là một khối… nước.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play