Cảm giác quen thuộc lại một lần nữa ập đến, sắc mặt Cá Chép Nhi tái nhợt, mở mắt ra, nhìn vào thủy động vắng lặng không một bóng người, khe khẽ cất tiếng cảm tạ:
"Cảm ơn..."
Lần này Loan Loan không rời đi ngay như trước. Nghe thấy lời cảm ơn non nớt vang lên từ giường đá, nàng khẽ phẩy tay một cái dù thật ra nàng vốn chẳng có tay: "Không cần cảm ơn đâu, tiểu hài tử ~"
Chỉ là, lời đáp ấy, Cá Chép Nhi đã không còn nghe thấy, cũng chẳng nhìn thấy được nữa.
Dẫu Loan Loan có thể làm dịu cơn đau trên thân thể đứa bé, khiến vết thương mau chóng lành lại, nhưng máu đã mất đi thì không thể bù lại được. Bởi vậy, thân thể Cá Chép Nhi nằm trên giường đá vẫn suy yếu đến độ hơi thở cũng mong manh.
Trước khi rời khỏi, Loan Loan liếc mắt nhìn ra ngoài động, nơi mẫu thân Cá Chép Nhi vẫn đang lặng lẽ ngồi đó. Trên gương mặt nàng ta, lệ vẫn giàn giụa, chẳng thay đổi chút nào so với những lần trước.
Cuộc sống của Loan Loan trong lòng hồ vẫn luôn có quy luật rõ ràng: mỗi sáng tỉnh dậy, nàng lại bắt đầu cuộc dạo chơi trong làn nước sâu. Nàng nghịch thủy thảo, đụng nhẹ vào rạn san hô, hay chơi đùa với những con cá chưa hóa hình. Tuy chỉ là trò chơi một phía, nhưng nàng vẫn vui vẻ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT