Lục Loan Loan nhanh chóng lui khỏi vòng tay Lâm Diệc Dương, nhưng khoảnh khắc chạm vào anh vừa rồi lại khiến cả hai đều hơi ngẩn người. Mùi hương nhàn nhạt, cảm giác mềm mại chỉ lướt qua chớp mắt, vậy mà lại khiến người ta không khỏi lưu luyến.
Loan Loan âm thầm đánh giá trong lòng: Ừm, chắc chắn là có cơ bụng, cứng thật.
Ý nghĩ từng le lói trong đầu lại một lần nữa trỗi dậy, cộng thêm câu trả lời lúc trước của Lâm Diệc Dương: "Lần đầu gặp đã thấy rung động"... chẳng phải là kiểu nhất kiến chung tình sao?
Loan Loan bắt đầu suy nghĩ: Vậy còn mình? Mình gặp hai lần rồi, còn cơ hội không?
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lần đầu mình đến nhà người ta chẳng khác gì ăn chực không mời mà tới, vậy mà anh ấy còn không nói gì, ngược lại còn mời mình vào ăn cơm. Sau đó khi bạn anh ấy trở về, anh ấy còn cố tình tìm cớ đẩy mình ra ngoài cho đỡ ngại.
Lần này, mình mang đồ tới để xin lỗi, nếu anh ấy không muốn thì hoàn toàn có thể từ chối, đâu cần nói đến mức muốn về nhà mình nấu cơm? Tất cả chỉ có hai khả năng: một là người ta tốt bụng thật, thấy đồng hương đáng thương nên giúp; hai là... anh ấy có chút gì đó với mình.
Trong mắt Loan Loan ánh lên tia sáng: Không phải là thử một chút thì biết sao?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play