Hôm đó, vừa tan học ra, Lâm Diệc Dương đã thấy giữa đám đông có một người đang vẫy tay gọi mình. Cô gái mặc áo lông vũ màu trắng, dù đồ dày nhưng lại không hề trông mập, ngược lại toát lên vẻ trẻ trung, năng động. Gương mặt rạng rỡ của cô khiến những người xung quanh cũng phải ngoái đầu nhìn.
"Học trưởng!" Loan Loan sợ Lâm Diệc Dương không thấy mình, liền hăng hái vẫy tay như quạt máy.
Lâm Diệc Dương khẽ nhếch môi cười, bước chân nhanh hơn đi về phía cô.
"Chờ lâu chưa?" Anh cúi đầu hỏi khẽ.
Loan Loan lắc đầu: "Cũng không lâu lắm. À đúng rồi học trưởng, ba mẹ em gửi cho em ít đồ từ trong nước, nhiều lắm, một mình em ăn không hết. Em muốn nhờ anh chia bớt chút nha."
Lúc này Lâm Diệc Dương mới thấy bên chân cô là hai túi to đùng.
Loan Loan hơi ngại, lí nhí cảm ơn: "Lần trước em đến ăn chực mà không xin phép, thật sự ngại quá. Em không biết xử lý mấy thứ này, để em giữ cũng phí, anh dùng thì mới phát huy hết được giá trị của tụi nó."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT