"Với lại, mẹ cực khổ đến Thượng Hải một chuyến, sao có thể không đi ngắm cảnh chứ? Máy ảnh con đã chuẩn bị sẵn cho mẹ rồi, tiện thể lưu lại vài kỷ niệm nữa."

Nghe vậy, mẹ tóc xoăn liếc nhìn cái máy ảnh mà Bạch Loan Loan cầm ra, mắt lập tức sáng rỡ, còn đưa tay chỉnh lại tóc: "Ôi, con còn chuẩn bị cả máy ảnh nữa sao?"

Bạch Loan Loan giơ máy lên: "Tất nhiên rồi! Mẹ đẹp như thế này mà không chụp vài tấm thì uổng lắm ~"

Khóe miệng mẹ Phương Hiệp Văn không giấu nổi ý cười. Bà thầm nghĩ, nếu sau này mang ảnh về quê khoe, mấy bà chị em ở đó chắc ghen tị lắm đây ~

Lúc này, lời dặn dò của con trai đã bay biến khỏi đầu, bà vui vẻ nói với Bạch Loan Loan: "Vậy để mẹ thay bộ đồ khác."

Bạch Loan Loan nhìn theo mẹ chồng quay vào phòng, trong mắt tràn đầy ý cười: "Được ạ, mẹ cứ thay đi. Lát nữa mình ghé trung tâm thương mại mua thêm vài bộ đồ mới cho mẹ, về mặc dần."

Mẹ chồng cứ tưởng cô quên mất chuyện này, mặt mày rạng rỡ, cười đến cả nếp nhăn cũng hiện ra: "Không sao, không cần đâu, mẹ có đồ mặc rồi."

Nhưng nghĩ tới chuyện tiêu tiền của con dâu, trong lòng bà lại hơi ngại.

Bạch Loan Loan liền nói: "Sao lại không được? Mẹ đẹp thế cơ mà, phải mặc nhiều đồ đẹp mới hợp chứ! Không thể vì chăm con mà mẹ phải thiệt thòi được. Với lại, hôm nay tầng trên vừa chuyển khoản tiền thuê nhà cho con, con tiêu cho mẹ một chút chẳng thấy xót gì hết."

Mẹ chồng ngẩn người: À đúng rồi, nhà này vẫn là nhà người ta, con trai mình chỉ đang ở nhờ thôi…

Mấy ngày nay ở Thượng Hải, bà càng nghĩ càng thấy tủi: Con trai chẳng đưa mình đi đâu chơi, toàn bảo ở nhà nghỉ ngơi. Trong khi con dâu thì đưa đi ăn, mua đồ, chụp ảnh, vui hết biết.

Giờ nhìn Bạch Loan Loan đứng chụp hình cho mình, lại thấy ánh mắt ngưỡng mộ của người đi đường, trong lòng bà như được sưởi ấm, nhìn cô mà đầy thương mến.

Sau khi hai người chụp ảnh xong, mua sắm no nê, rồi lại ăn một bữa ngon lành ở tiệm sườn nướng, đến tối mới hài lòng dắt nhau về nhà.

Buổi tối, Phương Hiệp Văn về đến nhà, thấy mẹ thì đang nấu ăn trong bếp, còn vợ thì ngồi xem TV ngoài phòng khách, môi khẽ cong lên:

"Mẹ, cơm xong chưa? Mẹ làm món gì thế?"

Mẹ đang đảo món trong nồi, nghe thế khẽ bặm môi. Trong lòng nghĩ: Con dâu thì dắt mẹ đi ăn ngoài, sợ mẹ mệt, còn con trai thì vừa bước vô cửa đã hỏi cơm xong chưa!

Dù hơi tủi nhưng bà vẫn đáp: "Sắp rồi."

Đến bữa, cơm canh dọn đầy bàn, Phương Hiệp Văn ăn rất ngon miệng. Ăn được một lúc, anh ngẩng lên nhìn hai người phụ nữ vẫn chưa động đũa, thắc mắc hỏi:

"Sao hai người không ăn gì hết vậy?"

Bạch Loan Loan và mẹ anh nhìn nhau, chột dạ. Chẳng lẽ nói thật là họ vừa đi ăn chiều về? Mấy chiếc bánh mềm thơm ngọt quá, mẹ anh ăn liền mấy cái, giờ làm gì còn bụng trống?

Mẹ gắp thức ăn cho con trai, dịu dàng nói: "Không sao đâu, con cứ ăn nhiều vào. Loan Loan đang mang bầu nên đói mau, chiều hai mẹ con ăn trước rồi. Cơm này là nấu riêng cho con đấy, bọn mẹ không đói."

Phương Hiệp Văn nhớ ra đúng là bà bầu hay đói, nên cũng không nghi ngờ gì, tiếp tục ăn.

Những ngày sau đó, cứ hễ Phương Hiệp Văn đi làm là Bạch Loan Loan lại dắt mẹ chồng đi dạo phố, ăn ngon, chụp ảnh. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà album của bà đã đầy hơn nửa quyển.

Tủ quần áo trong phòng dành cho khách cũng ngày càng đầy. Trên cổ, tay, tai của mẹ chồng giờ cũng long lanh ánh vàng: vòng cổ, vòng tay, bông tai đều đủ cả.

Sáng hôm đó, vừa tiễn Phương Hiệp Văn đi làm, mẹ chồng liếc ngang liếc dọc rồi lén lại gần Bạch Loan Loan: "Loan này, lương của Tiểu Văn giờ chuyển hết cho con à?"

Bạch Loan Loan ngẩng đầu khỏi màn hình máy tính: "Dạ, anh ấy vẫn đưa lương để ở nhà mình. Sao vậy mẹ? Mẹ cần tiền à? Để con đưa thêm cho mẹ nhé."

Mẹ vội xua tay: "Không cần, không cần, tiền lần trước con đưa mẹ còn chưa xài hết đâu."

Nói rồi, bà ghé sát, nhỏ giọng nói như dặn dò bí mật: "Loan này, đàn ông kiếm tiền, phụ nữ tiêu tiền. Con nhớ tiêu tiền của Tiểu Văn nhiều một chút, đừng tiếc làm gì."

Mấy ngày nay, bà cầm mấy món vàng trên tay cũng thấy hơi run, cứ sợ tối ngủ lại nằm mơ thấy ông bà thông gia tới đòi nợ. Dù sao thì bà cũng không phải sắt đá. Khoảng thời gian này, Loan đối xử với bà tốt thật lòng, lại rộng rãi hơn cả con trai ruột. Bao năm nay, những thứ như vòng tay vàng, dây chuyền… chẳng phải bà không thích, mà là không nỡ mua.

Ngày đó đi ngang tiệm vàng, bà chỉ liếc nhìn mấy món đó một chút mà thôi, thế mà Loan đã kéo bà vào mua sạch cả bộ.

Ngày trẻ gả cho ba của Tiểu Văn, nhà nghèo đến nỗi bạc còn không có mà đeo. Sau này chồng mất, một mình bà vất vả nuôi con, làm gì dám nghĩ tới mấy món trang sức xa xỉ?

Tiểu Văn hồi nhỏ từng hứa lớn lên sẽ mua cho mẹ một cái vòng vàng. Nhưng đến khi lớn thật, chắc nó cũng quên luôn rồi. Còn Loan, chỉ cần bà nhìn một cái là cô sẵn sàng mua ngay, không nói không rằng. Chỉ điều đó thôi cũng khiến bà cảm nhận được sự khác biệt giữa con trai và con dâu.

Nghe mẹ chồng nghiêm túc dặn phải tiêu tiền chồng, Bạch Loan Loan bật cười gật đầu: "Dạ, con biết rồi ~"

Đến khi thai kỳ bước sang tháng thứ ba, cơ thể Bạch Loan Loan ổn định hơn. Một lần ba người cùng đi kiểm tra thai, bác sĩ nói: "Mọi thứ đều bình thường, cả mẹ và bé đều khỏe mạnh." Cả nhà vui ra mặt.

Nhưng niềm vui của Phương Hiệp Văn không kéo dài được lâu. Chiều hôm đó tan làm về nhà, anh bước vào thấy trên bàn để lại một tờ giấy, đọc xong tức đến mức tay siết chặt tờ giấy lại.

Trên giấy viết vài dòng nguệch ngoạc:

"Gửi chồng yêu dấu của em,

Em dẫn mẹ đi du lịch vài hôm nha, tụi em sẽ về sớm, đừng lo lắng. Em với mẹ sẽ tự chăm sóc bản thân cẩn thận. Chờ tụi em về sẽ có quà cho anh đó.

P/s: Em đã hỏi bác sĩ rồi, sức khỏe của em và mẹ đều ổn, đừng lo nhé.

Yêu anh nhiều. – Vợ yêu của anh."


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play