Trần Đường bình tĩnh ngồi lại ghế phụ lái, mỉm cười và gật đầu với người tài xế đang há hốc mồm.
“Lái xe đi.”
Một chân ga nhấn xuống, chiếc xe lao nhanh rời khỏi quán cà phê.
Qua kính chiếu hậu, nhìn thấy Tần Thời Uyên đang cầm tờ giấy số điện thoại và trầm ngâm suy nghĩ, Trần Đường hài lòng cười, hỏi hệ thống: “Thế nào?”
Hệ thống 001: [Cốt truyện… thuận lợi.]
Mặc dù nó đã quan sát toàn bộ diễn biến sự việc, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào, nhưng vẫn bị sốc trước màn thể hiện của Trần Đường. Mỗi lần cốt truyện sắp đi chệch hướng, sắp sụp đổ, cô đều có thể xoay chuyển tình thế.
[Tiếp theo…]
Hệ thống vừa mở miệng, bỗng thấy Trần Đường vẫy tay với tài xế, chỉ đạo: “Tiếp theo, sư phụ, dừng xe ở ngã tư phía trước.”
Tần Thời Uyên đang xem số điện thoại ngẩng đầu lên, nhìn thấy khu chung cư cũ nát xung quanh.
“Đây là đâu?”
Trần Đường cởi dây an toàn. “Nhà tôi.”
Tần Thời Uyên kinh ngạc.
Hắn còn chưa tan làm, mà cô thư ký lại đã muốn tan làm rồi ư?
“Không có sự cho phép của tôi, cô đã muốn tan làm rồi à? Được, vậy thì sắp xếp lại nội dung công việc hôm nay, ghi vào hợp đồng vừa ký, sau đó dựa trên nội dung hợp đồng lập một kế hoạch sáu tháng, sáng mai nộp cho tôi.” Tần Thời Uyên trầm giọng ra lệnh.
Trần Đường không hề lay động.
“Có tính tiền tăng ca không?”
“Không.”
Moá!
Vẫn keo kiệt như cũ.
“Tạm biệt.”
Trần Đường chuẩn bị xuống xe.
Không lương, không đãi ngộ, không phúc lợi, cày cuốc làm gì cho mệt?
Tần Thời Uyên nổi trận lôi đình.
“Mẹ kiếp! Rốt cuộc là ai đã tuyển cô ta vào?”
Trần Đường: “Là ngài.”
Tần Thời Uyên mặt xanh mét, nghẹn đầy bụng tức giận. Lúc phỏng vấn thì rất lợi hại, sao vào công ty lại cứ đối đầu với hắn?
Thật muốn chọc mù đôi mắt của chính mình.
“Cô đứng lại đó cho tôi! Cô không tăng ca! Cô vậy mà không tăng ca! Vậy thì ít nhất…” Hắn hít sâu một hơi, “Ít nhất hãy gọi điện cho cô ta, bảo cô ta đến gặp tôi.”
Hắn đưa ra một tờ giấy nhàu nát.
Động tác xuống xe của Trần Đường lùi lại, quay đầu đánh giá tên tổng tài bá đạo trước mặt.
“Tổng giám đốc Tần, vừa nãy ngài cầm tờ giấy trên tay lâu như vậy mà không dám gọi à?”
Tóm lại, vừa nãy hắn cái kiểu ánh mắt thâm sâu u ám kia, là không dám à?
Tờ giấy đều bị vo nát như vậy, vừa nãy chắc là đã cân nhắc không ít nhỉ?
Tần Thời Uyên trừng mắt nhìn cô.
“Chuyện nhỏ này, không đáng để tôi tự mình ra tay.”
Trần Đường nhận lấy tờ giấy bị vò nát, tùy tiện nhét vào cặp hồ sơ.
“Được rồi, Tổng giám đốc Tần. Không còn việc gì nữa, tôi phải tan làm đây. Bây giờ là 5 giờ 10 phút, tôi đã tăng ca mười phút rồi.”
Tần Thời Uyên tỏ vẻ sốt ruột xua tay.
Trần Đường lại lần nữa xuống xe và rời đi.
Một lúc sau, người tài xế mới từ trạng thái sốc dần dần hoàn hồn. Anh ta nhìn qua kính chiếu hậu, thấy tổng tài Tần ở ghế sau mặt âm trầm, hình như đang tức giận, không biết có phải là tức giận với thư ký Trần không.
“Tổng giám đốc Tần, có cần đưa ngài về nhà không?” Người tài xế cẩn thận hỏi, sợ bị vạ lây.
Tần Thời Uyên cau mày, vẻ mặt đầy oán hận.
“Không về, đưa tôi đến công ty.”
“Cô ta không tăng ca, tôi tăng!”