Trong nguyên tác, chỉ vì một câu nói của Tần Thời Uyên mà ngay trong ngày hôm đó, tất cả tài liệu về nữ chính Bạch Điềm Điềm đã xuất hiện trên bàn làm việc của hắn, ngay cả ba đời tổ tông cũng không tha.

Trong tương lai, việc điều tra thông tin cá nhân là phạm pháp.

Trần Đường từ chối.

Tần Thời Uyên rõ ràng không ngờ lại nhận được câu trả lời như vậy. Hắn nhíu mày, luồng khí u ám bao trùm khuôn mặt. Nét mặt tối sầm, chỉ có đôi con ngươi đen nhánh lóe lên ánh lạnh, mang đầy vẻ đe dọa.

Trần Đường lặng lẽ bật đèn trong xe lên.

Bốp!

Ghế sau ngay lập tức sáng như ban ngày.

Vẻ u ám biến mất. Tần Thời Uyên bị ánh đèn chói mắt làm nheo mắt lại, luồng khí âm u quanh người bị cưỡng chế dẹp tan.

Hắn vẫn mặt mày âm trầm, nhưng dưới ánh đèn chói lóa, cả khuôn mặt trở nên trắng bệch.

“Cô đang nói là, cô không làm?”

“Không phải tôi không làm, mà là còn tùy thuộc vào thái độ của ngài.”

Trần Đường quay đầu lại, nghiêm túc hỏi: “Luật Dân sự quy định, cá nhân có quyền riêng tư, bất kỳ tổ chức hay cá nhân nào cũng không được xâm phạm quyền riêng tư của người khác. Tổng giám đốc Tần, nếu đến lúc đó cảnh sát hỏi tới, ngài có sẵn sàng đứng ra gánh vác mọi tội danh và đi tù thay tôi không? Ngài chỉ cần nói một câu thôi, tôi sẽ đi làm ngay.”

Tần Thời Uyên: …

Sắc mặt hắn càng lúc càng khó coi.

Chỉ là điều tra thông tin một người thôi mà, sao lại trở nên khó khăn đến vậy?

Trước kia hắn chỉ cần tùy tiện nói một câu là có rất nhiều người tranh nhau đi làm.

“Tôi cho cô gấp đôi tiền lương.”

“Tôi hiện tại vẫn đang trong bảy ngày thử việc, không có lương, nên gấp đôi tiền lương vẫn là không. Nhưng mà…” Đôi mắt Trần Đường hơi sáng lên, mang theo ánh nhìn đầy mong đợi, nói: “Nếu ngài cho tôi tiền thưởng, tôi có thể đi thử một chút.”

Chỉ là thử thôi, có thành công hay không thì không chắc.

Nghe vậy, Tần Thời Uyên hơi nheo mắt, nhìn vẻ tham tiền của cô thư ký mới.

“Thôi vậy, về công ty.”

“…”

Moá!!

Nhỏ mọn như vậy cũng có thể làm tổng tài bá đạo sao?

Tiền thưởng cũng không cho, còn không biết ngại mà nhờ người khác làm việc, này có còn là người không?

Hệ thống 001 nhắc nhở: [Ký chủ, xin hãy làm theo cốt truyện đã định. Bạn phải hoàn thành yêu cầu của nam chính, chỉ có như vậy hắn mới có thể liên hệ nữ chính và đưa ra yêu cầu làm thế thân. Nếu bạn từ chối, cốt truyện sẽ sụp đổ.]

Trần Đường ra hiệu cho nó đừng nóng vội, sau đó từ cặp hồ sơ rút ra một tờ giấy, đưa cho Tần Thời Uyên đang có vẻ mặt âm trầm khó coi và vẫn còn hậm hực.

“Tổng giám đốc Tần, đừng nóng vội, ngài xem cái này là gì?”

Trên tờ giấy viết một dãy số điện thoại.

Đôi mắt Tần Thời Uyên lập tức sáng lên. Hắn có vẻ mặt thầm sướng nhưng vẫn cố giữ, cười lạnh một tiếng: “À, ban nãy cô không phải nói là phạm pháp sao? Bây giờ lại không phạm pháp nữa à?”

Trần Đường nhận ra sự thay đổi tinh tế trong ánh mắt hắn, biết rằng hắn hiện tại chắc chắn có chút vui vẻ.

Nhưng hắn vui quá sớm rồi.

Đàn ông không thể nuông chiều.

Trần Đường quyết định dạy cho hắn một bài học.

“Lúc nãy tôi vuốt chó thì có nói chuyện với chủ của nó. Nói rằng con chó nhà tổng tài bọn tôi muốn tìm đối tượng phối giống. Cô ấy đã đồng ý, đây là số điện thoại cô ấy đưa.”

Đầu ngón tay cô kẹp tờ giấy có số điện thoại, nhẹ nhàng nhét vào túi Tần Thời Uyên.

Nụ cười trên khóe miệng Tần Thời Uyên hoàn toàn cứng đờ, sự sảng khoái thầm kín ban nãy tan thành hư không.

“…”

“Luna đã triệt sản.”

Trần Đường: “Người ta triệt sản là triệt sản, chứ đâu phải là tuyệt ái.” 

Tần Thời Uyên lại một lần nữa trầm mặc.

Hắn cảm thấy từ khi có cô thư ký mới này, hình tượng tổng tài bá đạo gần ba mươi năm của hắn đã bắt đầu nghiêng ngả, lung lay trước gió.

Chỉ là không trải qua mưa gió, làm sao thấy cầu vồng?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play