Tại một ngôi trường tiểu học ở An Giang, ngay góc cuối sân trường là lớp học 4A, một căn lớp nhỏ chỉ vỏn vẹn chưa đến 30 em học sinh.
Tiếng nhốn nháo, ríu rít đùa giỡn vang lên, lũ trẻ chạy lụp cụp quanh lớp. Bọn nhỏ đang chơi trò đuổi bắt - một trò chơi hết sức đơn giản: lần lượt từng người sẽ đóng vai quỷ để rượt bắt những người khác. Nếu bắt được hết thì quỷ thắng, còn nếu hết giờ mà vẫn chưa bắt đủ thì quỷ sẽ thua và bị phạt.
Chúng vẫn vui đùa náo nhiệt cho đến khi tiếng trống vang lên. Cả đám vội vã chạy ùa vào bàn, ngồi ngay ngắn chuẩn bị học.
Hôm nay là ngày đầu tiên thầy Tú đến nhận lớp. Là một thầy giáo còn non trẻ, đây cũng là lần đầu tiên thầy chính thức được đi dạy tại ngôi trường này.
Vừa bước vào lớp, gương mặt thầy lộ chút lo lắng, nhưng thầy vẫn cố giữ bình tĩnh rồi giới thiệu:
- Thầy tên là Tú. Từ nay đến hết học kỳ, thầy sẽ là giáo viên chủ nhiệm của lớp 4A. Mong các em cùng nhau hợp tác và học tập thật tốt.
Tiếng hò reo của lũ trẻ vang lên, một cậu nhóc hăng hái giơ tay. Thầy Tú liền mời em đứng lên.
- Dạ thưa thầy, em tên Nguyên, là lớp trưởng của lớp 4A. Còn bạn này là Vi, lớp phó ạ. - Nguyên chỉ về phía một cô bé đang ngồi.
- Dạ, em chào thầy. - Vi lễ phép đáp.
- Được rồi, thầy rất vui khi làm quen với ban cán sự của lớp. Giờ chúng ta bắt đầu vào tiết Tiếng Việt nhé.
Sau một lúc giảng bài, thầy Tú dần bớt căng thẳng. Lũ trẻ trước mặt thầy ngoan ngoãn và chăm chỉ, từng em giơ tay trả lời mỗi khi thầy đặt câu hỏi.
Nhưng rồi ánh mắt thầy khựng lại ở góc cuối cùng của tổ 3. Có một cậu bé chỉ cúi gằm mặt xuống bàn, không hề giơ tay phát biểu, cũng chẳng hòa vào tiếng hò reo như những bạn khác.
Vừa giảng, thầy vừa bước xuống bục, trên tay cầm quyển sách. Thầy đi chậm rãi qua từng dãy bàn, quan sát kỹ từng em.
Khi tới gần cậu bé ấy, thầy thấy em vẫn cắm cúi vẽ trong một tập giấy.
- Em tên là gì? - Thầy hỏi nhỏ.
- Dạ… em tên Vỹ ạ.
Thầy Tú khẽ mỉm cười. Thay vì trách mắng, thầy nhẹ nhàng khen:
- Em vẽ đẹp lắm.
Đứa trẻ ngẩng lên nhìn thầy. Mái tóc dài rũ xuống che gần hết đôi mắt khiến vẻ mặt nó càng thêm khó đoán.
Giờ ra chơi, thầy Tú không rời đi ngay mà nán lại trong lớp chơi cùng lũ nhỏ. Thầy nghĩ cách này sẽ giúp mình gần gũi hơn với học trò.
Một thằng nhóc liền gợi ý:
- Hay là thầy cùng tụi em chơi trò đuổi bắt đi? Nhóm mình sẽ có 12 người, trong đó sẽ có 1 người làm quỷ đi rượt bắt những người còn lại. Trò chơi này kéo dài đến hết tuần luôn nha thầy!
Thầy Tú chợt suy nghĩ: “Hôm nay là thứ Tư… chơi một chút chắc cũng không mất nhiều thời gian.” Nghĩ vậy, thầy liền đồng ý.
Ánh mắt thầy thoáng nhìn sang Vỹ - cậu bé vẫn lặng lẽ cặm cụi với tập vẽ. Sợ rằng em sẽ ngại giao tiếp với mọi người, thầy Tú tiến lại gần, nhẹ nhàng rủ rê.
Ban đầu Vỹ từ chối. Nhưng một lúc sau, cậu khẽ ngẩng lên, giọng dè dặt:
- Chơi được chứ? Thầy… và mọi người hứa sẽ chơi cùng em chứ?
- Ừ, tất nhiên rồi. Tất cả chúng ta sẽ cùng chơi với nhau.
Thế là cả nhóm cùng nhau rút thăm. Ai nhận phải tờ giấy phạt sẽ phải làm quỷ.
Lần này, xui xẻo thay, Vỹ trúng vào vai quỷ.
Thế nhưng cậu bé lại tỏ ra vô cùng hào hứng. Nó lao đi nhanh nhẹn, chạm vào Nguyên một cách bất ngờ. Thằng bé chẳng cho Nguyên kịp thở, đuổi theo như một con hổ đói chỉ chăm chăm nhắm vào mục tiêu.
Tiếng trống trường lại vang lên, trò chơi kết thúc, cả lớp quay trở về bàn tiếp tục học.
Hết ngày hôm đó, thầy Tú trở về nhà với sự mệt mỏi. Đây là lần đầu tiên thầy thực sự đứng lớp. Tắm gội xong, ăn vội bát mì, thầy đem đống bài tập của lớp ra chấm.
Khi chấm đến bài của Vỹ, thầy phát hiện cậu bé đã kẹp lẫn tập vẽ vào trong. Ban đầu, thầy định sẽ giữ lại để ngày mai trả cho em. Nhưng sự tò mò thôi thúc thầy lật ra xem.
Ngay bức đầu tiên, một cảm giác lạnh sống lưng ập đến. Bức tranh vẽ một cậu bé đang nằm dưới lớp bùn sình, miệng ngậm đầy đất sét - hình ảnh ghê rợn và khó hiểu.
Thầy Tú tự nhủ: “Chắc là do thằng bé bị ảnh hưởng tâm lý, hoặc xem nhiều hoạt hình không lành mạnh…” Nghĩ vậy, thầy gấp tập vẽ lại, tiếp tục chấm nốt những bài còn lại.
Sáng hôm sau, thầy vẫn đến trường như thường lệ. Trên tay cầm chiếc cặp đầy tài liệu và bài tập học sinh, thầy bước vào phòng họp giáo viên.
Bên trong, các thầy cô đang bàn tán xôn xao. Thầy Tú khẽ cúi người chào rồi tìm một chiếc ghế để ngồi xuống.
Phó hiệu trưởng, thầy Dũng liền lên tiếng, giọng nặng nề:
- Tối qua, tại khu vực ao sen gần sân vận động, có người phát hiện thi thể một đứa trẻ nằm dưới lớp bùn. Hiện tại công an đang xác minh danh tính. Tình nghi nạn nhân là học sinh của trường ta. Quý thầy cô lập tức vào lớp điểm danh từng em, rồi báo cáo ngay cho nhà trường.
Nghe xong, mồ hôi lạnh túa ra trên trán thầy Tú. Hình ảnh trong lời kể trùng khớp một cách rợn người với bức tranh Vỹ đã vẽ tối qua.
Linh cảm chẳng lành dâng lên, thầy vội vã trở về lớp.
Nhưng khi bước vào, mọi thứ vẫn ồn ào, ríu rít như thường.
Thầy Tú kêu cả lớp ổn định chỗ ngồi. Thế rồi ánh mắt ông chợt dừng lại ở chiếc bàn trống trơ - chỗ của Nguyên.
- Các em… có ai thấy bạn Nguyên không? Sao hôm nay bạn ấy lại vắng mặt?
Cả lớp ngơ ngác nhìn nhau. Một đứa cất tiếng hỏi lại:
- Nguyên là ai vậy thầy?
Khoảnh khắc ấy, trái tim thầy Tú chợt se thắt. Một cảm giác lạnh lẽo trườn dọc sống lưng. Thầy chợt nhận ra bản thân mình đang vô tình vướng vào điều gì đó nhơ nhớp, u tối, ẩn giấu sau ngôi trường cũ kỷ này…
Sau một lúc cố gắng dần nén lại cảm xúc và bình tĩnh hơn, thầy tỏ ra như mọi chuyện vẫn ổn. Tuy nhiên, trong thâm tâm, thầy biết rõ có thứ gì đó vẫn đang nhìn mình.
Sau tiết Tiếng Việt, là đến giờ vẽ. Thầy Tú nhường công việc giảng dạy cho cô Thư rồi liền về phòng giáo viên nghỉ ngơi.
Bước vào phòng, thầy dựa người xuống ghế, uống một ngụm nước, lấy khăn lau mồ hôi.
Trong khoảng khắc ngẫm lại mọi việc, ánh mắt thầy vô tình chạm đến bức chân dung lớp học đầu tiên được khai giảng tại trường vào những năm 90.
Vì là một bức ảnh trắng đen nên thầy cố ngó thật kỹ để nhìn rõ hơn hình dáng của ngôi trường cũ. Nhưng tiếc thay, một góc bức ảnh đã bị móp. Thầy liền gỡ khung ảnh ra, dùng tay bẻ và dũi góc bị móp trở lại nguyên trạng.
Trong lúc dũi, thầy dần thấy rõ khuôn mặt và vóc dáng của một em học sinh nằm mé bìa. Càng dũi, thầy càng run người khi nhận ra những chi tiết quen lạ đang hiện rõ.
Tiếng trống trường lại vang, giờ ra chơi đã đến. Dưới cái nắng hăng hắc, thầy đi đến lớp 4A. Lần này, tụi nhỏ lại rủ thầy chơi tiếp.
Nhưng thầy Tú từ chối. Thấy vậy, thằng Vỹ liền đi lại gần, nhìn thẳng vào thầy mà hỏi:
- Thầy hứa là sẽ chơi cùng mà?
Thầy Tú quay sang nhìn nó. Đôi tay thầy bắt đầu run lên, miệng khó nhọc cất lời, mồ hôi chảy ướt đẫm người. Thấy vậy, tụi nhỏ không rủ rê nữa, chỉ khuyên thầy nên nghỉ ngơi cho khỏe.
Sau tiết ra chơi, thầy Tú liền xin nghỉ dạy trong ngày vì lý do bệnh.
Thầy vội vàng chạy xe về nhà. Vừa đặt chân tới, thầy lao ngay vào bàn thờ tổ, quỳ xuống khấn vái. Giọng run rẩy, thầy lầm bầm:
- Con cầu cụ Chu hãy phù hộ cho con… Con cầu Ngài che chở con…
Lời khấn lặp đi lặp lại, hòa trong tiếng run khẽ nơi khóe môi.
Một lát sau, mệt quá, thầy lăn ra ngủ lúc nào không hay. Khi tỉnh dậy, trời đã tối.
Thầy trở mình qua lại, chợt phát hiện mùi khét nồng. Hốt hoảng, thầy chạy vào bếp thì thấy bếp ga đang bật, nồi thịt đã cháy đen từ bao giờ. Thầy thở dồn dập, liền vội tắt bếp.
Ngước nhìn sang một bên, thầy sững người. Trên bàn là quyển tập vẽ của thằng Vỹ, thứ thầy nhớ rằng mình đã quên trả cho nó.
Một lần nữa, có gì đó thôi thúc khiến thầy mở ra.
Lần này, bức tranh thứ hai hiện rõ: hình ảnh chính thầy đang bị một kẻ lạ mặt dùng dao đâm liên tiếp trong căn nhà.
Thầy giật bắn, hoảng hốt ném cuốn tập xuống đất. Ông run rẩy, định bỏ chạy khỏi nhà. Nhưng đôi chân như bị nỗi sợ trói chặt, không sao nhấc nổi.
Và rồi, từ trong tủ bếp, một người đàn ông che kín mặt mũi bước ra. Hắn cầm dao lao thẳng tới, đâm túi bụi vào người thầy Tú. Trong tuyệt vọng, thầy chỉ kịp r*n rỉ:
- Cứu… có ai không cứu tôi… Tôi chưa muốn chết…
Tiếng kêu cứu của thầy chìm dần, khép lại một đêm tưởng như yên tĩnh. Sáng hôm sau, một giáo viên khác đã đến thay. Căn phòng 4A lại tiếp tục đón chào một ngày học mới.