Mỗi gia đình luôn mang trong mình một câu chuyện. Đó có thể là những ngày đông đúc, bận rộn, náo nhiệt cùng sự hối hả của dòng người ngoài kia.

Gia đình ấy sống trong một căn nhà thuê tại hẻm 30 Nguyễn Cửu Vân. Một gia đình lúc nào cũng tấp nập với công việc, duy nhất chỉ có cô con gái với khuôn mặt rạng ngời, đang nằm trên giường. Miệng cô cười toe toét khi nói chuyện với cô bạn thân qua màn hình vi tính.

Đó là Hương - một cô gái trẻ đang học lớp 10 tại trường trung học Hồng Hà. Là một người hoạt bát, Hương thường tham gia nhiều cuộc thi và sự kiện của trường, vì thế cô nổi tiếng và được nhiều nam sinh để ý.

Người bạn thân của Hương là Yến. Trái ngược với Hương, Yến là người kiệm lời, nhút nhát. Thế nhưng cả hai lại có nhiều sở thích tương đồng, thường xuyên gặp nhau để tâm sự và chia sẻ.

Ngày hôm sau, Hương và Yến hẹn nhau tại một quán cà phê gần công viên.

Hương sửa soạn rồi đi bộ đến. Vừa nhìn qua cửa kính đã thấy Yến đang ngồi bên trong, cô liền vẫy tay chào.

- Đợi có lâu không? Xin lỗi nha, tớ mãi lo lựa đồ để đi gặp cậu. - Hương nói.

- Không sao đâu. - Yến lắc đầu, rồi khẽ mỉm cười. Cô lấy ra một món đồ nhỏ, đưa cho Hương. - Đây nè, đẹp không?

- Cái này là… móc khóa đôi?

- Đúng vậy, tớ đặt riêng: một cái cho tớ, một cái cho Hương.

- Xinh quá, cảm ơn nha!

Cả hai cười nói vui vẻ đến tận chiều. Khi chia tay, họ hẹn tối sẽ tiếp tục trò chuyện.

Nhà Hương gần quán nên cô đi bộ về, còn Yến thì phải chạy xe đạp gần 2km mới tới nhà.

Nhưng vừa bước vào cửa, nụ cười trên khuôn mặt Hương vụt tắt. Trước mắt cô là cảnh ba mẹ lại tiếp tục cãi vã.

Áp lực công việc và rạn nứt hôn nhân khiến sự nóng nảy của người cha ngày một lộ rõ. Ông ta ném mạnh một cái bình hoa xuống đất, tiếng vỡ vang lên, miệng chửi rủa không ngừng. Hương chẳng thoát khỏi cơn giận dữ vạ lây trong gia đình ấy.

Tối đó, sau khi tắm rửa sạch sẽ, Hương nằm trên giường đọc sách. Người mẹ vội vã chào tạm biệt cả nhà để đi làm ca đêm:

- Hương ơi, mẹ đi làm nha con. Nhớ ngủ sớm để giữ gìn sức khỏe!

- Dạ, con biết rồi ạ! - Hương la lớn để mẹ nghe thấy.

Rồi cô lại lấy máy tính ra gọi cho Yến để tâm sự. Ban đầu chỉ là những tin nhắn thường ngày, nhưng mãi không thấy hồi âm. Hương gửi rất nhiều tin, rồi gọi vài cuộc, tất cả chỉ là những tiếng tút dài vô vọng.

Đành tắt máy tính, Hương cầm sách đọc tiếp.

Bỗng dưng, tiếng lọc cọc vang lên bên ngoài. Tiếng gõ cửa dồn dập.

- Cộc, cộc, cộc! Hương ơi, mở cửa cho ba.

Hương chần chừ bước đến mở. Người cha đứng đó. Cô không hề vui, không phải vì chuyện bị la mắng hồi sớm, mà vì cô linh cảm những điều kinh tởm lại sắp diễn ra.

Không ngoài dự đoán, hắn áp sát, ôm chặt và đẩy cô ngã xuống giường. Lần lượt là những hành vi đồi bại đáng xấu hổ của một con thú đội lốt cha.

Khuôn mặt Hương lúc ấy đờ đẫn, khó tả, như một sự cam chịu đã trở thành thói quen. Sau một lúc thỏa mãn, hắn rời đi, còn không quên buông lời:

- Ngủ ngon nhé, con gái.

Cánh cửa khép lại, Hương cố nhịn khóc. Không tiếng nấc, chỉ là những giọt nước mắt chảy lặng lẽ. Cô cố gắng nở một nụ cười thật tươi, nhưng trong lòng là vực sâu tuyệt vọng.

Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, báo cuộc gọi đến từ số của Yến. Hương vội mở máy. Nhưng chưa kịp nói, đầu dây bên kia vang lên giọng người lạ:

- Alo, alo, đây có phải là người thân của Yến không? Tôi xin chia buồn cùng gia đình… em Yến vừa bị xe bán tải cán qua người và không qua khỏi. Mong gia đình nạn nhân sớm đến Quốc lộ 13, đường Đinh Bộ Lĩnh để nhận thi thể.

Điện thoại rơi khỏi tay. Hương ngồi bệt xuống, miệng nở một nụ cười tươi đến méo mó. Rồi tiếng cười lớn, khàn đặc, bật ra cùng dòng nước mắt tuôn ào ạt.

Sau một lúc, cô xuống bếp, lấy một con dao, bước chậm rãi lên phòng. Đứng trước cửa sổ, Hương nhìn ra ngoài lần cuối. Cô cười nhẹ nhàng. Và rồi…

“Roẹt!” - âm thanh sắc lạnh xé toang màn đêm tĩnh mịch. Căn phòng dần nhuốm đỏ.

Khi mẹ Hương tan ca trở về, bà mở cửa, cởi đôi giày. Thấy phòng cô con gái còn sáng đèn, bà chỉ nghĩ rằng nó lại thức khuya.

- Hương ơi! Sao giờ này còn thức? Mau mở cửa cho mẹ.

Không có tiếng trả lời. Linh cảm bất an, bà dùng chìa khóa mở ra.

Trước mắt bà là Hương, đang nằm trên sàn, máu đỏ loang lổ, con dao vẫn còn cầm trên tay.

- HƯƠNG ƠI!!! - tiếng thét xé lòng vang khắp căn nhà.

Bà lao tới, ôm lấy con, run bần bật khi nhận ra nó đã vĩnh viễn rời xa.

Trên bàn học, một tờ giấy được để ngay ngắn.

> “Gửi mẹ,

Con rất thương yêu mẹ và gia đình. Nhưng con không thể sống để đối mặt với sự thật. Ba là một kẻ tồi tệ. Hắn luôn lợi dụng việc mẹ đi làm mà cưỡng ép con.

Giờ đây, kể cả người bạn mà con thân thiết nhất cũng đã ra đi vì tai nạn.

Con không thể vượt qua chính mình. Xin mẹ tha lỗi cho con.”

 

Đọc xong, bà lặng lẽ cầm điện thoại, bấm số.

- Alo, có phải 113 không?

Bà liền lấy tay dụi nước mắt.

- Chúng tôi là lực lượng Cảnh sát phản ứng nhanh, 113 xin nghe.

- Tôi… tôi cần sự trợ giúp. Con gái tôi vừa tự sát… và tôi cần công an đến để bắt giữ một tên cầm thú đã xâm hại con tôi.

Nỗi sợ hãi không chỉ nằm ngoài kia. Đôi khi, nó ẩn nấp ngay trong những mái ấm, đằng sau những nụ cười và trong những giọt nước mắt thầm lặng.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play