Mãn Tiềm vẫn đang mặc áo sơ mi, chiếc áo khoác đồng phục đã cởi ra và vắt trên cánh tay. Vóc dáng hắn đã cao lên nhưng khung xương vẫn chưa phát triển hoàn toàn, còn mang vẻ gầy gò, mảnh mai đặc trưng của tuổi thiếu niên.
Dù chạy trông khá thảm hại, chiếc áo sơ mi bạc màu của hắn vẫn gọn gàng, toát ra mùi xà phòng thơm mát trong làn gió đêm se lạnh. Ống tay áo được xắn lên giống như hình ảnh một học sinh giỏi truyền thống, trông vô cùng gần gũi trong cái xã hội đầy những kẻ ưu tú giả tạo này.
Tô Mậu không mấy quan tâm, hỏi bâng quơ: “Những người khác đâu rồi?”
"Em đã cắt đuôi họ rồi" Mãn Tiềm nói, ánh mắt hơi liếc xuống như thể không dám nhìn thẳng vào cậu.
Tô Mậu: “Ồ.”
"Ồ" xong, hai người nhìn nhau. Cậu chợt nhớ ra mệnh lệnh đùa cợt của mình.
Mãn Tiềm dường như cũng nhớ ra, hắn nghiêm túc nói: “Không có ai giám sát, nhưng em cũng đã chạy đủ mười vòng rồi.”
Tuy chỉ hơn ba tuổi, nhưng nghe những lời này Tô Mậu bỗng có cảm giác như đang trông trẻ, không khỏi thấy đau đầu, ủ rũ vẫy tay: “Biết rồi, tôi đi đây.”
Nào ngờ, tên nhóc Mãn Tiềm đột nhiên tiến lên, không nói một tiếng nào kéo Tô Mậu ra sau lưng và giơ tay lên.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT