Mạnh Ninh đang cúi xuống thay giày ở huyền quan thì điện thoại reo “Đinh ——”.

Có thông báo mới gửi tới.

Cô không ngừng động tác, thay giày xong thì xách túi, một tay mở cửa, một tay cầm điện thoại. Cửa vừa mở ra, màn hình cũng sáng lên.

Tin nhắn từ đủ loại app chen chúc hiện ra cùng lúc với hơi nóng hầm hập ngoài hành lang ập vào mặt.

Thông báo mới nhất đến từ ứng dụng dự báo thời tiết:

—— [13 giờ 30 phút chiều nay, đài khí tượng ban bố cảnh báo bão cấp tốc.]

Bão?

Mạnh Ninh ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang trên cao. Không khí oi bức như ký sinh trùng bám riết, bao phủ toàn thân cô. Ngay cả hô hấp cũng bị cái nóng ăn mòn, trở nên khô khốc, lạo xạo như tiếng ve trên ngọn cây, khiến người ta khó chịu.

Cô đứng yên một lúc, tự hỏi có cần mang theo ô không.

Vài giây sau.

Mạnh Ninh nặng nề đóng cửa.

Dự báo thời tiết sai thì cũng đâu phải ngày một ngày hai.

Thang máy vừa xuống đến tầng trệt, cửa mở ra thì cô nhận được cuộc gọi từ tài xế xe đặt qua app.

Giọng người đàn ông trung niên vang lên, thuần hậu và lễ phép:
“Chào cô, tôi đã đến vị trí định vị. Cô đang ở chỗ nào vậy?”

“Tôi ra liền đây.”

Cô đặt điểm đón ở cổng sau tiểu khu.

Mạnh Ninh hiện đang ở khu Vọng Giang Gia Uyển. Đây không phải nhà cô mua, cũng chẳng phải phòng thuê, mà là căn hộ của bạn thân Nhan Hề.

Nửa năm trước, khu chung cư cô ở xảy ra hỏa hoạn, ngọn lửa lan sang căn hộ của cô, thiêu rụi hết thảy. Cô không muốn dọn về sống cùng bố mẹ, lúc định tìm nhà thuê thì Nhan Hề đề nghị cho cô ở tạm căn hộ bỏ không của mình.

Suy nghĩ kỹ, cuối cùng Mạnh Ninh dọn vào đó.
Và rồi, ở luôn đến hơn nửa năm.

Trước cổng sau tiểu khu, một chiếc xe màu đen nháy đèn báo.

Xác nhận đúng là xe mình đặt, cô mở cửa ngồi vào.

“Đi Văn Lan Phủ đúng không?” Tài xế đối chiếu số điện thoại, rồi lại lẩm bẩm như tự nói với mình: “Đây có phải khu biệt thự không nhỉ?”

“……”

Mạnh Ninh mím môi, không trả lời.

Đúng lúc đó, điện thoại trong tay cô lại rung lên.

Người gọi là bạn thân Thẩm Minh Chi.

Vừa bắt máy, giọng nói trong trẻo của cô ấy đã vang lên:
“Tớ cuối cùng cũng xong việc rồi! Mai chính thức được nghỉ phép. Lâu lắm hai đứa mình chưa gặp, hay mai đi ăn với nhau nhé?”

Mạnh Ninh: “Tối mai được không?”

Thẩm Minh Chi ngạc nhiên: “Sao thế, ban ngày bận à?”

“Ừm.”

“Mai chủ nhật mà, cậu có chuyện gì chứ?”

Mạnh Ninh dịu giọng:
“Chẳng phải tớ có nói với cậu rồi sao, đang dạy kèm cho một đứa nhỏ ở nhà.”

Đầu dây bên kia im lặng mấy giây.

Rồi, đúng như dự đoán, một tiếng thở dài bất lực vang lên.

“Ninh Ninh, trước đây bao nhiêu người mời cậu dạy kèm, trả giá càng lúc càng cao, cậu còn chẳng thèm nhìn. Giờ thì…” Giọng Thẩm Minh Chi lộ rõ mỏi mệt, “…chỉ bởi vì đó là em trai của Giang Trạch Châu?”

Nghe cái tên bất ngờ ấy, mắt Mạnh Ninh cụp xuống, im lặng.

Một lát sau, cô khẽ đáp:
“Không phải vì Giang Trạch Châu.”

Rõ ràng Thẩm Minh Chi không tin, hừ lạnh:
“Không phải vì anh ta, vậy là vì cái gì?”

Mạnh Ninh mấp máy môi.

Nhưng hồi lâu vẫn chẳng thốt ra nổi một câu trả lời.

“Đúng vậy.
Không phải vì Giang Trạch Châu.”

“Vậy thì vì cái gì?”

Một ngày nghỉ hiếm hoi, trời thì nắng như đổ lửa, từ đầu này thành phố chạy sang đầu kia… rốt cuộc là vì cái gì chứ?

Không gian chợt im lặng.

Mạnh Ninh nghe thấy Thẩm Minh Chi, giọng đầy bất lực:
“Bao nhiêu năm rồi, có khi anh ta chẳng còn nhớ cậu là ai nữa. Đừng nói với tớ là cậu vẫn còn thích anh ta đấy nhé?”

Tiếng ve bỗng chốc im bặt.

Mắt Mạnh Ninh khựng lại nơi gương chiếu hậu, rồi nhanh chóng dời đi.

Thời đi học, lúc nào trong trường cũng có vài “nhân vật phong vân” nổi bật.

Cấp ba, ngôi sao sáng nhất trường chỉ có hai người: Hạ Tư Hoành và Giang Trạch Châu.

Người đầu tiên, Mạnh Ninh không mấy quan tâm. Bởi toàn bộ ánh mắt cô đã đặt hết lên người sau.

Giang Trạch Châu - hội trưởng hội học sinh, giải thưởng học tập đếm không xuể, chưa bao giờ rớt khỏi top 3 học sinh ưu tú. Nhưng so với bảng thành tích, thứ khiến người ta chú ý hơn cả chính là gương mặt tuấn lãng hiếm có của anh.

Cho đến tận bây giờ, Mạnh Ninh vẫn nhớ như in tấm ảnh của Giang Trạch Châu treo trên bảng vàng tuyên dương.

Đôi mắt hẹp dài, gương mặt tuấn tú thanh lãnh. Thiếu niên ấy không cười, không biểu cảm, nhưng lại toát ra khí chất ôn hòa khó tả.

Qua lớp kính, trên tờ giấy chứng nhận, Giang Trạch Châu hiện lên với vẻ lạnh lùng, xa cách. Đôi mắt đen sâu thẳm, thoáng nhìn thì lãnh đạm, nhưng nhìn lâu lại như một hố đen hút chặt, khiến người ta không cách nào thoát ra.

Năm ấy, Mạnh Ninh mới mười lăm tuổi, trải nghiệm còn non nớt.

Chỉ một ánh nhìn thôi, cô đã không thể khống chế mà thích anh.

Cô lớp 10, anh lớp 12. Cô âm thầm ngước nhìn theo, lặng lẽ giấu trong lòng.

Về chuyện Mạnh Ninh thích Giang Trạch Châu, từ đầu đến cuối, ngoài bản thân cô thì chỉ có người bạn thân Thẩm Minh Chi biết.

Có lẽ tình bạn gái thân thiết nhạy bén, di động của Mạnh Ninh lại rung lên.

Thẩm Minh Chi gửi tin nhắn:
【 Trước giờ chuyện này tớ không nói, nhưng giờ cậu còn đang dạy kèm cho em trai anh ta… vậy cậu đã gặp Giang Trạch Châu chưa? 】

Mạnh Ninh thành thật:
【 Chưa. 】

Em trai Giang Trạch Châu tên là Giang Du Đinh.

Cô đã dạy kèm hơn một tháng, vậy mà vẫn chưa gặp Giang Trạch Châu lần nào.

Thẩm Minh Chi:
【 Cậu xem, cái thành phố này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, bao nhiêu năm cũng chưa từng tình cờ gặp. Vậy mà giờ cậu còn ở nhà anh ta, thế mà cũng chẳng gặp lấy một lần. Thế có phải là chứng minh hai người không có duyên phận không? 】

Nhìn tin nhắn, Mạnh Ninh hơi ủ rũ.

Cô gõ:
【 Anh ấy không sống cùng bố mẹ. Em trai từng nói, một tháng anh ấy mới về một lần, mà hầu hết là về ban đêm. 】

Thẩm Minh Chi lại tò mò:
【 Thế em trai anh ấy còn kể gì không? 】

Mạnh Ninh:
【 ? 】

Thẩm Minh Chi lười nhắn, bèn gửi tin nhắn thoại:

“Giang Trạch Châu… có bạn gái chưa?”

Nhắc đến chuyện này, tinh thần Mạnh Ninh lập tức khởi sắc, đầu ngón tay gõ xuống màn hình nhẹ nhàng:
【 Không có. 】

“Vậy sao cậu không thử theo đuổi anh ta đi?”

【 Tự dưng cậu lại bảo tớ theo đuổi anh ta là sao? 】

Rõ ràng vài phút trước, chính miệng còn bảo cô đừng thích anh ta, giờ lại đổi ý.

Thẩm Minh Chi cạn lời:
“Thì tớ cũng muốn khuyên cậu bỏ đi chứ bộ. Nhưng khuyên được không? Không phải tớ nói, chứ cậu đúng là cố chấp. Bao nhiêu năm không gặp, nhỡ đâu giờ anh ta mập lên, xấu đi, hói đầu, bụng bia thì sao? Cậu còn thích nổi à?”

Mạnh Ninh mím môi cười nhạt, gõ một dòng chắc nịch:
【 Anh ấy sẽ không thành ra vậy. 】

Thẩm Minh Chi: “Cậu chưa gặp lại, sao biết chắc?”

Đúng lúc này, xe dừng lại.

Tài xế quay đầu:
“Cô ơi, đến nơi rồi.”

Mạnh Ninh ngẩng đầu.

Trước mặt là cổng Văn Lan Phủ. Nơi này quản lý an ninh cực kỳ nghiêm ngặt, xe lạ không được phép vào.

Cô xách đồ xuống xe, bước tới cổng. Vừa đến nơi, bảo vệ đã chặn lại, hỏi như thường lệ:
“Chào cô, cô tìm chủ hộ nào?”

Phía sau, một chiếc xe màu đen từ từ chạy tới.

Bảo vệ nhạy mắt, chưa kịp nghe cô trả lời đã gọi với ra:
“Khoan đã ——”

Văn Lan Phủ là khu biệt thự cao cấp bậc nhất thành phố. Bảo vệ ở đây ngày đầu tiên đã phải học thuộc mặt chủ hộ và lái xe của từng nhà. Xe lạ nếu chưa đăng ký vào hệ thống đều sẽ bị chặn lại.

Chiếc xe kia, từ thân xe đến biển số đều xa lạ.

Bảo vệ vòng qua Mạnh Ninh, tiến tới cửa xe:
“Xin chào, anh tìm chủ hộ nào ạ?”

Cửa kính xe từ từ hạ xuống.

Chưa cần trả lời, bảo vệ đã cúi người, lễ phép:
“Giang thiếu gia.”

Toàn bộ Văn Lan Phủ, chỉ có một nhà họ Giang.

Khoảnh khắc ấy, Mạnh Ninh ngỡ mình đang mơ. Nhưng ngay giây sau, cảm giác ấy lại chân thực đến nghẹt thở.

“Trạch Châu, đó chẳng phải là cô Mạnh dạy cello sao?”

Giọng nói trầm ổn, già dặn vang lên từ trong xe. Rồi người đàn ông xác nhận, gọi hẳn tên cô:
“Cô Mạnh, hôm nay không lái xe à? Lên xe đi.”

Phía sau lưng, có vài ánh mắt đổ dồn về phía mình. Mạnh Ninh quay đầu, chạm ngay vào một ánh nhìn lạnh lùng, xa cách nhưng lại như xuyên thấu cả người cô.

“Chào bác Giang.”
Cô cố ý làm như không thấy Giang Trạch Châu, chỉ chào hỏi bố anh - Giang Vĩnh Nghiệp.

Nhưng mặc kệ cô có muốn né tránh, ánh mắt Giang Trạch Châu cũng đã dừng trên người cô một giây, rồi mới rời đi.

“Lên xe đi.” Giang Vĩnh Nghiệp ra hiệu.

Từ đây về nhà họ Giang phải mất hơn 20 phút. Mạnh Ninh ngại ngần, khẽ nói:
“Vậy làm phiền bác.”

“Không phiền, có tài xế mà.” Ông liếc về phía ghế lái, hừ nhẹ.

Giang Trạch Châu nhếch khóe môi, chẳng buồn cãi, chỉ im lặng lái xe.

Chờ Mạnh Ninh ngồi vào trong, Giang Vĩnh Nghiệp mới giới thiệu:
“Cô Mạnh, đây là con trai cả của tôi Giang Trạch Châu. Nó không hay về nhà, hôm nay vừa đúng dịp.
Trạch Châu, đây là Mạnh Ninh, giáo viên dạy cello của Du Đinh.”

Mạnh Ninh lễ phép: “Chào anh.”

Không khí im ắng hai giây. Không có lời đáp.

Giang Vĩnh Nghiệp trừng mắt, thúc con:

Giang Trạch Châu nhướng đuôi mắt, bất đắc dĩ cực điểm, miễn cưỡng buông hai chữ:
“Chào.”

Thái độ ấy khiến Giang Vĩnh Nghiệp tức bốc khói.

Suốt quãng đường, hai cha con lại tranh cãi chuyện… lấy vợ. Giang Vĩnh Nghiệp thao thao bất tuyệt, còn Giang Trạch Châu chỉ im lặng.

Từ nhỏ đến lớn, anh vốn là đứa khiến bố mẹ phải lo ít nhất. Nhưng càng ít lo, lại càng khó can thiệp. Quá trưởng thành, quá lý trí, đến cả bố mẹ cũng chẳng kiểm soát nổi.

Đặc biệt là… chuyện tình cảm.

Thời đi học, anh chẳng mảy may hứng thú với yêu đương. Ra trường, lại vùi đầu khởi nghiệp. Giang Vĩnh Nghiệp dốc lòng ủng hộ, để mặc con tự quyết.

Thoáng cái, ba năm trôi qua, sự nghiệp anh phất lên như diều gặp gió. Công ty do anh sáng lập đã trở thành thế lực đáng gờm trong giới đầu tư. Và cũng chính khi ấy, Giang Vĩnh Nghiệp bắt đầu sốt ruột.

Nhưng hễ nhắc đến xem mắt, thái độ của Giang Trạch Châu vẫn chỉ có một: “Không đi.”

Bị con trai chọc tức, trán ông giật liên hồi.

Ông gầm lên:
“Bộ dạng này của con thì tìm đâu ra bạn gái? Ta giới thiệu cho con bao nhiêu cô gái tốt, mà con có coi ra gì đâu?”

Giang Trạch Châu nheo mắt, kiên nhẫn đã cạn sạch.

Anh lạnh nhạt phản bác từng người một:
“Tiểu thư nhà họ Trần, một tuần bảy ngày thì năm ngày ngồi bar.
Cháu gái Lưu thúc, đi du học mà cùng lúc hẹn hò ba người.
Còn cả cô kia, vừa mới ly hôn một tháng.”

Mỗi người, anh chỉ gọn lỏn vài câu, nhưng lời nào cũng trúng ngay chỗ yếu.

Cuối cùng, anh bật cười lạnh:
“Ba, đó là những ‘cô gái tốt’ trong miệng ba đấy sao?”

Giang Vĩnh Nghiệp nghẹn lời. Vài giây sau mới ấp úng:
“…Thì ta cũng đâu biết.” Rồi như muốn gỡ gạc, ông lớn giọng:
“Con lại chẳng bao giờ nói thích kiểu con gái thế nào. Thì ta biết tìm đâu ra cho con?”

Trong lòng Mạnh Ninh, một chữ khẽ vang lên:
Ngoan.

Và ngay lúc ấy, trong xe, giọng nam trầm khàn, lạnh nhạt, bật ra hai chữ y như thế:

“Ngoan.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play