Bước ra khỏi đại điện đám người liền vội vã chạy về tu luyện, Khương Hành cũng nằm trong đó, hắn một đường đi xuống núi về lại động phủ của mình. Khi về tới động phủ, Khương Hành mới thở phào, sau đó lấy ra thanh kiếm vừa rồi nhưng lại không tỏa ra bất kì tia sáng nào nữa.
Khương Hành nhíu mày, hắn thử tất cả mọi cách vẫn chỉ thấy thanh kiếm nằm đó, không tỏa ra tia sáng nào như vừa rồi nữa. Khương Hành nhăn mày: chả lẽ hắn nhìn nhầm?
Hắn hít sâu một hơi, dồn linh lực vào trong thanh kiếm, thậm chí còn nhỏ một giọt máu tươi lên thân kiếm, nhưng tất cả chỉ là vô ích. Thanh kiếm vẫn tĩnh lặng như phàm vật, không chút dị động. Một tia nghi hoặc lóe lên trong mắt hắn — vật này tuyệt đối không đơn giản, chẳng qua là hắn chưa tìm ra cách mà thôi.
Khương Hành suy nghĩ một lúc sau, hắn lấy tất cả món đồ mình có ra để lên bàn, nhưng hoàn toàn bình thường, chẳng có cái gì hiện ra cả. Lông mày hắn nhíu càng sâu, nhưng khi thử tất cả mọi cách, hắn đành thôi.
Sau khi thu lấy đống đồ vào, Khương Hành dạo bước đến bên bồ đoàn, ngồi xếp bằng. Ngay sau đó, hắn mở ra cuốn kiếm pháp bắt đầu lĩnh ngộ. Thương Thiên Kiếm Pháp do Thương Thiên Kiếm Tiên sáng tạo ra, nó chia thành chín thức:
Nhất Thức: Diệp Chỉ Liên
Nhị Thức: Bán Chi Nguyệt
Tam Thức: La Cực Tàn Nguyệt Phá
Tứ Thức: Tự Nguyên Tán
Ngũ Thức: Hỏa Ly Trảm
Những chiêu thức còn lại hoàn toàn biến mất, phần Sư Tôn đưa cho hắn chỉ là Hạ Quyển, còn phần Thượng Quyển thì rơi vào tay ai thì không biết, hoặc là có lẽ đã mất đi trong vô số năm trước.
Trong lúc lĩnh ngộ, từng đạo hình ảnh mơ hồ hiện lên trong tâm thức hắn: khi là lá thu rơi xào xạc, khi là ánh trăng treo lơ lửng, lúc lại là biển lửa ngập trời. Kiếm chiêu chưa ra mà ý đã hiện, khiến lòng hắn không khỏi rung động.
Khương Hành dần học từng thức cơ bản trước, hắn chậm rãi nắm rõ từng chiêu. Một ngày cứ thế trôi qua nhanh chóng. Đến rạng đông hôm sau, ánh nắng nhu hòa ấm áp khẽ soi rọi vào gương mặt anh tuấn của hắn qua khung cửa sổ bên động phủ.
Ánh mắt Khương Hành mở ra, trong đó lóe lên một tia sắc bén như kiếm khí. Khí tức hắn lúc này cũng mạnh lên một chút — Luyện Khí tầng 4. Khương Hành khẽ mỉm cười, nhờ lĩnh ngộ được thức đầu cơ bản khiến tu vi vốn đã ở ngưỡng đột phá, lập tức bùng nổ ngay sau đó.
Khương Hành thoải mái đứng dậy, cảm nhận một chút linh khí trong đan điền nhiều lên không ít, gấp hai lần tầng 3 Luyện Khí Cảnh. Hắn đi ra sau sân viện, đứng trước bãi đất trống, phía trước có đặt một khúc gỗ lớn. Ánh mắt Khương Hành sắc bén, Vô Ngọc hiện trên tay, kiếm khí quét ra.
Hắn khẽ quát:
— “Thương Thiên Kiếm Pháp – Diệp Chỉ Liên!”
Lập tức thanh kiếm trên tay vung vẩy, ba đường kiếm khí quét qua, cắt mặt đất thành ba dãnh lớn. Khúc gỗ sớm đã vỡ nát khi kiếm khí lao qua. Nhìn mặt đất bị cắt thành ba đường thẳng tắp, Khương Hành không khỏi kinh ngạc — không ngờ nó lại khủng khiếp như vậy. Mà đây mới chỉ là thức cơ bản đầu tiên.
Nghĩ vậy, Khương Hành tiếp tục vung kiếm.
Lần đầu vung: lập tức cắt ra ba đường kiếm ý, tựa mãnh thú gào rống mà lao tới, phá nát hết thảy vật cản.
Lần thứ hai: sáu đường kiếm khí cuồn cuộn như mãnh hổ xuống núi, liên miên không dứt, quét sạch cả khoảng rừng trước mặt.
Đến lần thứ ba, chín đường kiếm ầm ầm bộc phát, tựa như du long xuất hải, trực tiếp biến bãi đất thành một mảnh hỗn độn tơi tả.
Nhìn hơn chục đường kiếm mình tự chém ra, Khương Hành không khỏi tặc lưỡi:
— “Công pháp công phạt như này… Sư Tôn rốt cuộc lấy từ đâu ra chứ?”
Khi khói bụi tan đi, kết quả khiến hắn giật mình: mặt đất thủng tơi tả, từng dãnh kiếm khí kéo dài sâu hoắm. Khu rừng đằng sau sớm đã chẳng còn tươi tốt như lúc đầu, chẳng còn lại cái cây nào nguyên vẹn. Thân cây bị xé nát, vụn gỗ bay tung tóe, từng mảnh đá tảng cũng bị nghiền vụn, rơi vãi khắp nơi.
Từng đàn chim muông hoảng hốt bay loạn, tiếng kêu vang vọng cả núi rừng, linh khí dao động dữ dội lan tỏa ra ngoài.
Khương Hành khóe miệng giật giật, thở dài: “Xong rồi, e là lần này phiền phức đây…”