Khi đám người còn đang hứng thú nói chuyện từ trên không đại điện hiện ra một bóng dáng nam tử trung niên hiện ra , hai đầu tóc trắng rủ bên mặt câu phất trần khẽ vẩy tà áo trắng phiêu bồng làm nên vẻ Đạo Gia , nếu người không biết còn tưởng là một vị Tiên gia

Khương Hành tặc lưỡi nếu đây không phải ma môn hắn cũng suýt chút nữa cho rằng vị này là trưởng lão chính đạo tông môn đâu , nam tử trung niên liếc nhìn bọn họ một cái nói

“ các ngươi là lứa đệ tử may mắn vượt qua vòng khảo hạch bước vào ngoại môn , bái ta vi sư , tuy vi sư không mạnh nhưng ta có thịt ăn sẽ không để các ngươi đói bụng ngày nào ”

“ Sư tôn tu sĩ chúng ta không có đói bụng đâu ”

Trần Lập Hiện : “...”

Khương Hành đám người quay ra nhìn người lên tiếng , Khương Tố Linh thấy mọi người nhìn mình bất giác trốn sau lưng Mộ Dung Tuyết , nàng thủ thỉ nói “ Ta nói nhăng nói cuội , ngài cứ  nói tiếp đi Sư Tôn ”

Trần Lập nhìn nàng một cái sau đó lại bắt đầu lên tiếng , Khương Hành mới đầu thấy không có cái gì nhưng dần dần hắn thấy bất ổn , cái này Sư Tôn có chút vấn đề , bọn hắn cứ tưởng chỉ đến nghe căn rặn nào ngờ lại phải tra tấn lỗ tai bởi màn thiết giáo của vị Sư Tôn tiện lợi này

Sau hơn một canh giờ, Trần Lập mới dừng lại, gương mặt nghiêng lên góc 45°, ánh mắt đăm chiêu nhìn vào khoảng không xa xăm, như thể đang suy tưởng về thiên đạo huyền diệu nào đó. Giọng nói trầm thấp vang vọng:

“Nhân sinh ngắn ngủi, tu đạo không tuế nguyệt … các ngươi đã bước chân vào con đường này , từ nay trở đi liền không còn là phàm nhân. Nhưng nhớ kỹ, phàm nhân có cơm ăn thì đạo nhân cũng phải có lý tưởng mà sống. Nếu không… liền chỉ là một khối gỗ mục mặc cho thời gian bào mòn.”

Khương Hành nghe đến đây, khóe miệng giật một cái, thầm nhủ: Ta thà nghe hắn nói một câu về công pháp hay luyện khí, chứ mấy cái “triết lý nhân sinh” này thì để ta ngủ còn hơn… nhưng nghĩ thì nghĩ vậy nhưng hắn cũng không dám nói ra

Bên cạnh, Mộ Dung Tuyết vẫn giữ bộ mặt lạnh như băng, nhưng bàn tay nàng siết chặt góc áo, hiển nhiên kiên nhẫn đã sắp cạn. Khương Tố Linh một bên sớm tựa vào vai Nàng ngủ gật thì thào nhỏ giọng lẩm bẩm:

“Ta… ta chỉ nói lỡ lời thôi, các các ngươi cứ tiếp tu…”

Trần Chí Phàm gân xanh trên trán nổi lên , Lý Dương Thì trực tiếp ngồi cạnh Khương Hành nói truyện

Ngay khi không khí đang căng thẳng, Trần Lập bỗng xoay người, hai tay chắp sau lưng, giọng nói cao vút như vang vọng trong điện:

“Từ hôm nay, các ngươi chính là đệ tử của Trần Lập ta. Ta không hứa dạy các ngươi đứng đầu thiên hạ, nhưng ta đảm bảo một điều ở bên ta, sẽ không có ai phải chịu đói khát, sẽ không có ai bị bỏ rơi.”

Lời nói đột ngột vang lên khiến đám người giật nảy mình , Khương Tố Linh một bên còn đang ngủ lập tức giật mình bật dạy ánh mắt ngơ ngác nhìn lên trên

Khương Hành: “…”

Đám người: “…”

Trong khoảnh khắc yên lặng ấy, tiếng bụng của Khương Tố Linh bất ngờ “ọc ọc” vang lên.

Không khí trang nghiêm phút chốc vỡ tan.

Trần Lập nghiêm mặt, nhưng khóe môi khẽ cong:

“Thấy chưa? Ta nói không sai. Tu sĩ có thể không sợ đói… nhưng cái bụng lại không nghĩ vậy.”

Cả đám đệ tử mới nhập môn nhìn nhau, khóe miệng run run không biết nên cười hay khóc , sau một lúc từ trong tay Trần Lập khẽ bay ra từng món đồ nhẹ nhàng lơ lửng trước mặt bọn hắn ,Mọi người còn đang hiếu kì nhìn lên món đồ , thì giọng nói Trần Lập khẽ vang lên

“ đây là từng món đồ vi sư tặng các ngươi đủ để lên Kim Đan cảnh vẫn có thể dùng coi như là lễ bái sư đi , các ngươi thấy món nào thích hợp thì nhận lấy ”

Khương Tố Linh ánh mắt sáng dực nói " Sư tôn là thật sao " , Trần Lập khẽ nhếch miệng hào phóng nói “ đương nhiên vi sư đã nói ta có ăn thì tất nhiên không để  các ngươi đói ”

Trần Chí Phàm là người đầu tiên đứng lên chọn hắn bị thu hút bởi cây trùy lớn màu đen nhạt tỏa ra khí tức chiến ý , sau khi cầm lên vung vẩy vài cái hắn nhìn về hướng Trần Lập nói “ Sư Tôn ta muốn nó ”

Trần Lập liếc qua cười nói " ân Chiến Phong Trùy Linh Binh Thất Phẩm ngươi khá thích hợp với nó nhận lấy " từ trong tay Trần Lập lấy ra một cuốn sách bay đến bên cạnh Trần Chí Phàm nói “ đây là Kim Cương Luyện Thể Quyết đưa ngươi ”

Trần Chí Phàm khẽ cúi người thi lễ sau đó nhận lấy cuốn sách

Những người khác lần lượt chọn món mình thích , nhưng riêng Khương Hành lại đứng im không phải vì hắn không thích mà trong mắt hắn bây giờ có chút kinh ngạc ,Khương Hành khi những món đồ kia trong mắt hắn xuất hiện từng điểm sáng , hắn không dõ nó là cái gì nhưng mỗi cái đều có từng đốm hào quang các màu

Trần lập thấy hắn như vậy liền cười nói “ Tiểu Khương Hành ngươi không thích những món này sao ”

Bị nói như vậy Khương Hành mới chợt giật mình gãi đầu nói " Ta hơi thất thần một cái Sư Tôn thư lỗi " , Trần Lập phất tay nói “ bỏ đi bỏ đi mấy cái cổ lỗ dích kia đừng nói , ngươi chọn cái nào a ”

Khương Hành không nói thêm cái gì hắn chậm bước đến bên bàn nhìn từng món đồ hắn chậm dãi nhìn lấy , trên bàn lúc này có ba thanh kiếm , một cây cổ cầm, cùng một cây trường Cung cùng Trường Thương , cây thương sớm đã được Lý Dương lấy đi , trần lập lập tức tặng hắn một bộ Thương pháp , Tam Thủ Thập Minh Thương Địa Phẩm khiến lý Dương suýt khóc , Khương Tố Linh lấy đi cây Trường Cung được Trần Lập tặng một bộ Tiễn Pháp Tam Xõa Liên Hoa Tiễn

Bây giờ chỉ còn mình Khương Hành cùng với Mộ Dung Tuyết vẫn chưa chọn , Khương Hành nhìn lấy ba thanh kiếm hắn không biết nên chọn cái nào cả ba cái đều là màu đỏ khiến hắn khó sử , thực chất chọn bừa một món trong đây cũng được nhưng mỗi thanh đều có dạng thuộc tính riêng biệt hắn là Vô thuộc Tính linh căn nên hơi khó sử nếu sau này có Hỏa Linh căn nhưng binh khí lại là Thủy Thuộc tính lại có chút khó khăn

Mộ Dung Tuyết sau một hồi lựa chọn cuối cùng nàng nhận lấy một thanh tuyết Phách Băng kiếm phù hợp với linh căn của nàng được Trần Lập tặng một bộ Tuyết Vũ Kiếm Pháp ,Khương Hành khó sử tất nhiên Trần Lập cũng thấy được sau ông khẽ phất tay một thanh kiếm trắng như ngọc hiện ra trước mặt Khương Hành , tiếp là giọng nói vang lên bên tai hắn

“ Hành Nhi đây là Vô Ngọc Kiếm nó không có thuộc tính linh lực nên sau này con có sử dụng được linh lực thuộc tính nào thì chủ cần điều động có thể khiến nó mang theo thuộc tính của con ”

Khương Hành vui mừng vội đa tạ sau đó nhận lấy kiếm , Thanh kiếm tên vô ngọc , toàn thân trắng như tuyết trên chuôi kiếm đính một viên ngọc màu đỏ, vỏ kiếm in vài dường uốn màu xanh nhạt toát lên vẻ Tiên khí bức người , ngay khi nhìn thấy nó Khương Hành đã cảm nhận linh lực có chú dao động mà hắn thấy được màu đỏ vàng thứ mà những món khác không có .

Tiếp đó Trần lập từ tay áo lấy ra một cuốn công pháp đưa hắn , Khương Hành lật xem là một bộ kiếm pháp Địa Giai Thương Thiên Kiếm Pháp

Xong hắn nhìn đám người nói “ Cố gắng tu luyện đường các ngươi đi còn dài lắm ”

“ Vâng Sư Tôn ”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play