Khương Hành dần mở đôi mắt ra, nhìn quanh căn phòng, hắn có chút ngơ ngác:
“Không phải ta đã chết rồi sao? Sao lại ở đây? Đây là đâu?”
Hắn ngẩn người, sau khi nhìn rõ cách bài trí căn phòng, tựa như phong kiến đồ cổ một dạng, trên mặt hắn nhíu lại vẻ mơ hồ.
Còn đang mờ mịt, bỗng đầu hắn đau như búa bổ, từng dòng ký ức xa lạ ập vào đầu khiến cơn đau như muốn xé ruột xé gan. Hóa ra thân chủ cũ này của hắn cũng tên Khương Hành, cùng tên cùng tuổi, cùng năm sinh với hắn.
Nơi này chính là Thiên Thanh Tông, hiện tại đã qua kỳ khảo hạch đệ tử mới nhập tông. Đúng vậy, nơi đây là thế giới tu tiên đích thực, nơi con người có thể bàn sơn đảo hải, trích tinh hái sao, không gì không làm được.
Hắn không ngờ bản thân lại xuyên tới chốn này – nơi người ăn người, cường giả vi tôn. Mà hắn, chỉ là một thôn cô nhi bé nhỏ, lần này bái tông được nhận vào ngoại môn nhờ Trung phẩm linh căn vô thuộc tính. Theo ký ức truyền lại, Khương Hành thử vận pháp, một cỗ linh khí thuần túy chảy vào trong người.
Vô thuộc tính linh căn – tức là loại linh căn không có thuộc tính sẵn khi tu luyện, sau này tất cả thuộc tính đều phải dựa vào bản thân, công pháp hoặc thiên tài địa bảo. Khi tu luyện Hỏa hệ thì thành Hỏa linh căn hạ phẩm, tu luyện Thủy hệ thì thành Thủy linh căn hạ phẩm, cứ như vậy mà chuyển đổi.
Khương Hành trầm mặc. Cái này quả thật đau đầu. Đến bây giờ hắn vẫn chưa tin nổi bản thân lại xuyên không, có được cuộc đời mới. Hắn thở dài đứng dậy, nhớ lại thân chủ cũ vừa ăn một viên Tẩy Tủy Đan hạ phẩm do ngoại môn phát xuống.
Nhưng khổ nỗi, gã này thân thể quá yếu, không chịu nổi dược lực, cứ thế mà ngỏm – để hắn thuận thế mà chiếm lấy thân xác. Đời trước, hắn chết vì bệnh quái đản hành hạ, cho nên nói đến tiếc mạng, hắn đứng đầu. Lần này, ông trời đã cho cơ hội, nhất định hắn sẽ nắm chặt trong tay!
Khương Hành vừa nghĩ vừa đi ra sau hậu viện. Dù gì trên người còn đầy vết bẩn do dược lực tẩy ra, mùi hôi thối khó ngửi. Theo ký ức, hắn bước đến một căn phòng, nhìn cách bài trí liền hiểu ngay vì sao ngoài kia có cả tá người mong muốn chen vào ngoại môn.
Căn phòng được sắp xếp đơn sơ, nhưng vẫn toát ra khí tức tiên gia: một bên là linh tuyền tắm rửa có công dụng hồi phục linh khí, thanh tẩy ô uế; một bên đặt bồ đoàn tu luyện; góc tường là tủ chứa đồ, trên đó còn mấy bộ thanh y ngoại môn.
Không chần chừ, hắn cởi đồ, lập tức bước xuống ngâm mình. Linh tuyền bốc lên từng làn linh quang, bẩn nhơ trên người hắn dần biến mất. Dòng nước trong vắt tỏa ra từng sợi tơ linh khí mảnh, len lỏi vào lục phủ ngũ tạng, tẩy sạch kinh mạch cặn bã. Khương Hành cảm giác cơ thể như được tái sinh, mỗi hơi thở đều tràn ngập sinh cơ mới mẻ, thần hồn cũng trở nên sáng tỏ thêm một phần. Hắn thả lỏng toàn thân, để mặc linh tuyền rót vào cơ thể, khôi phục sức lực và linh khí đã hao tổn.
Trong lúc ngâm mình, Khương Hành cũng không quên lục lại ký ức của thân thể này.
Đây là Thiên Vũ Đại Lục, chia thành Đông, Tây, Nam, Bắc cùng Trung Vực, ngoài ra còn có một Thiên Hải. Mỗi khu vực đều có một bá chủ:
Nam Vực do Thiên Kiếm Tông đứng đầu. Tây Vực do Đức Hải Phật Môn bá chủ , Bắc Vực do Thiên Ma Giáo đứng đầu . Đông Vực do Đông Hải Long Tộc cai quản.
Vùng Trung Vực do ba đại Hoàng Triều thống trị lần lượt là Thanh Vũ Hoàng Triều, Đại Diễn Hoàng Triều và Thiên Túc Hoàng Triều.
Còn tông môn của hắn Thiên Thanh Tông danh xưng nhìn như có vẻ là chính đạo, nhưng thực chất lại là Ma Môn đúng là Ma Môn . Ở đại lục này, ma đạo cùng chính đạo không phân tranh kịch liệt như tưởng tượng, duy chỉ có Tà Tu mới bị các thế lực lớn đồng loạt truy quét.
Khương Hành cười cười: tuy bên ngoài không phân tranh, nhưng ma tông vẫn là ma tông, bên trong cũng đầy trò “rút gân hút máu” như thường.
Hắn thử vận linh lực, quả nhiên tu vi hiện tại chỉ là Luyện Khí tầng ba. Nhưng nếu so với người khác, thì yếu hơn nhiều, bởi vô thuộc tính linh căn khiến nồng độ linh lực thấp hơn hẳn so với tu sĩ cùng cảnh giới.
Khương Hành thở dài, đứng dậy, lấy tạm một bộ quần áo mặc vào. Nhìn mình trong gương, tóc tai hơi xõa, hắn liền lấy sợi dây xanh buộc lên tạm thành kiểu đuôi ngựa nhẹ , vài lọn rủ xuống hai bên mặt. Lúc này, hắn mang dáng vẻ một công tử văn nhã. Khương Hành tặc lưỡi tuy thiên phú của thân chủ cũ bình thường, nhưng được cái có được cái túi da không tệ.
Bước ra khỏi viện tử, Khương Hành đi một đường thẳng lên chủ điện. Hôm nay là ngày bái sư, trước tiên phải đến thỉnh an sư tôn. Bước trên nền gạch đá xanh thẫm, hắn không khỏi cảm khái , cái này sư tôn của hắn cũng biết chơi, đường lát bằng ngọc tủy cân, tuy không quá giá trị, nhưng đem bán cũng chẳng ít linh thạch đâu
Không nghĩ nhiều, hắn bước vào đại điện trên núi. Trong điện đã có bốn người, hai nam hai nữ. Khi hắn bước vào, mấy người kia chỉ liếc qua, gật đầu chào. Trong đó, có một nữ tử mặc váy hồng nhạt, mặt mày tươi tắn, chớp mắt nhìn hắn.
Khương Hành không chú ý quá nhiều. Thân thể tuy mới 15, 16 tuổi, nhưng linh hồn là một gã thanh niên 27 tuổi – trải qua chín năm học đường giáo dục bắt buộc , mười năm lăn lộn bị xã hội đánh đập vùi dập , tất nhiên sẽ không bị một tiểu nha đầu dễ dàng mê hoặc. Nàng xinh sẵn, đáng yêu, nhưng trong mắt hắn vẫn chỉ là một cô bé vừa bước vào đời, không đủ khiến hắn động tâm.
Nữ tử kia hơi bất ngờ. Từ khi nhập môn đến giờ, không biết bao nhiêu nam tu vây quanh muốn làm quen với nàng, nay nàng chủ động quyến dũ hắn , nhưng y lại chẳng thèm để tâm. Thế là cảnh tượng quái dị xuất hiện , nữ tử chớp mắt nhìn nam tử , nam tử quay lại nhìn, nàng lại quay đi , hắn quay đi nàng quay lại , hắn quay lại nang lại quay đi, hắn quay đi nàng lại quay nhìn. Cảnh này khiến ba người kia chú ý, nhưng không chen ngang, ngược lại còn hứng thú quan sát vở kịch nay.
Khương Hành bất đắc dĩ quay sang nhìn nàng. Đối phương liền vội quay mặt đi. Ba người kia khẽ nhếch môi, ánh mắt tràn đầy hứng thú. Khương Hành giả vờ quay đi, sau đó bất ngờ ngoảnh đầu thật nhanh, chạm ngay đôi mắt to tròn đang nhìn mình chằm chằm.
Hắn mở miệng:
“Cô nương, ngươi có gì dính trên mặt ta hay sao?”
“Ân… không có a.” Khương Tố Linh lắc đầu, sau đó đôi mắt long lanh lại chớp chớp nhìn hắn.
Khương Hành khó hiểu:
“Vậy nhà ngươi có bệnh ở mắt à?”
Khương Tố Linh: “…”
Đám người: “…”
“Phụt—hahaha!” Một nam tử tóc xõa xuống gương mặt thanh tú cười phá lên. Hai người còn lại cũng cúi đầu, vai run lên, cố nén cười mà không được.
Nam tử kia sau khi cười xong, chắp tay:
“Tại hạ Trần Chí Phàm, con trai cả Trần gia, Tiêu Dương huyện, phủ thành Thanh Hào.”
Khương Hành chắp tay đáp lễ:
“Tại hạ Khương Hành.”
Hai người kia cũng lần lượt tiến lên. Một người cười nói:
“Tại hạ Lý Dương, cùng thành với tên này.” Nói xong, hắn có liếc qua Trần Chí Phàm.
Nữ tử ít lời từ nãy mới chắp tay:
“Mộ Dung Tuyết, người Xích Du quốc.”
Giới thiệu xong, mọi ánh mắt dồn về nữ tử mặc hồng y. Lúc này nàng vẫn đang phùng má, mắt trừng Khương Hành, tức giận nói:
“Khương Tố Linh, không cùng quan hệ với tên này!”
Khương Hành: “…”