Bên một hồ nước nhỏ, một con dã thú cao lớn đang nhàn nhã uống nước, thỉnh thoảng vẫy đuôi, hoàn toàn không để ý có kẻ đang rình mò nó.

Trong bụi cây phía sau, Lang Trạch và Hùng Lợi cũng không kinh động nó mà nhẹ nhàng nới rộng khoảng cách.

Lang Trạch nhìn con thú với vẻ tự tin, hỏi Hùng Lợi bên cạnh: “Cùng săn chứ?”

Lợi trảo thú, móng vuốt vươn ra sắc bén như lưỡi dao, rất thích hợp tặng cho giống cái không có hình thú để phòng thân hoặc xẻ thịt đều rất hữu dụng.

Tuy rằng tiểu gia hỏa là giống đực, nhưng Lang Trạch luôn cảm thấy móng vuốt nhỏ của cậu ấy chắc không được sắc bén lắm, cái này vừa hay có thể tặng cho cậu ấy.

Nghĩ đến người trong hang động, Hùng Lợi mặt đỏ bừng: “Muốn.”

“Vậy mỗi người một nửa.”

Vừa dứt lời, tại chỗ liền xuất hiện một con sói bạc và một con gấu đen. Cả hai đều là cường giả, hợp tác cũng khá ăn ý, rất nhanh đã bắt được con lợi trảo thú đáng thương này.

Có hai cường giả lớn nhất bộ lạc cùng tham gia, hôm nay cuộc săn tập thể thu hoạch lớn, Lang Trạch lấy đi móng vuốt của lợi trảo thú và chia cho Hùng Lợi, số con mồi còn lại được nộp lên một nửa theo quy định của bộ lạc, phần còn lại được phân chia dựa trên công lao của mỗi thú nhân.

Sau khi săn bắt tập thể trở về, một phần con mồi sẽ được nấu ngay thành một nồi canh thịt lớn, tất cả thú nhân trong bộ lạc đều có thể chia phần, cũng coi như một phần bảo đảm. Đương nhiên, nếu trong nhà có lương thực dự trữ cũng có thể không đến.

Lang Trạch cũng về hang đá dẫn Miêu Duyệt đến, định để tiểu gia hỏa lộ diện trước mọi người.

Được đặt xuống, Miêu Duyệt căng thẳng bám lấy cánh tay Lang Trạch, có chút bất an, không biết thú nhân khác có chấp nhận cậu không.

May mắn thay, thú nhân của bộ lạc Đoàn Kết không hề bài xích cậu.

Điều này cũng liên quan đến nguồn gốc của bộ lạc. Ngày trước, rừng Nam Qua gặp hạn hán lớn, rất nhiều thú nhân không thể sống sót, những thú nhân còn lại mới tập hợp lại lập nên bộ lạc Đoàn Kết. Bởi vậy, khi biết Miêu Duyệt bị đuổi đi vì thực lực quá yếu, người lại nhỏ bé gầy gò, mọi người cũng thêm phần đồng cảm.

Khi Hùng Lợi dẫn Kỷ Hạ ra ngoài, Miêu Duyệt càng bị bỏ quên. Không còn cách nào khác, Kỷ Hạ thật sự quá xinh đẹp, cho dù nàng không có tai thú hay đuôi thú, là một giống cái thú nhân tàn tật, cũng có rất nhiều thú nhân giống đực vừa nhìn thấy nàng liền thích.

Nhìn thấy Hùng Lợi đang luống cuống tay chân bảo vệ Kỷ Hạ, Lang Trạch cười rất không phúc hậu. Anh ngồi bên đống lửa, đưa tay ôm lấy Miêu Duyệt bên cạnh: “Nào, xem muốn ăn gì, ta gắp cho ngươi.”

Thật ra anh muốn ôm tiểu gia hỏa vào lòng hơn, nhưng người quá đông, anh sợ cậu ấy ngại. Không có người khác chú ý, Miêu Duyệt cũng thoải mái hơn rất nhiều, lại khẽ khàng dịch sát vào Lang Trạch. Cậu cắn miếng thịt Lang Trạch gắp cho, giọng hơi líu nhíu hỏi anh: “Vậy Trạch, ngươi thích ăn gì?”

“Tùy tiện đi, ngon là được.” Lang Trạch tự gắp một miếng thịt ăn, rồi nói thêm: “Nghĩ xem trong nhà cần thêm gì, buổi chiều ta sẽ đến chỗ Nghiêm lão đổi. Ừm… mấy cái chén, lại muốn một cái thùng gỗ lớn…”

Lang Trạch đang hỏi ý kiến cậu, điều này có nghĩa là họ sắp sống chung, Miêu Duyệt rất vui, cũng bổ sung thêm: “Có thể lấy thêm mấy cái thùng gỗ…”

Sau khi ăn no, trước mặt mọi thú nhân, Lang Trạch vẫn chọn ôm Miêu Duyệt về.

Miêu Duyệt bám vai anh, rõ ràng là tiểu gia hỏa dính người lại ngại trước mặt người khác: “Ta, ta tự đi được mà.”

“Không được, vết thương của ngươi còn chưa lành.”

“Thật ra đã đỡ nhiều rồi, không sao đâu.”

Lang Trạch ấn đầu cậu vào vai mình, từ chối nghe lời cậu nói. “Ngoan, ta nói không được là không được.”


Đưa Miêu Duyệt về hang đá, Lang Trạch mang theo một phần thịt đến chỗ ở của Nghiêm lão.

Nghiêm lão là một lão thú nhân khá có trọng lượng trong bộ lạc, ông khéo tay từ nhỏ, là người thợ thủ công duy nhất trong bộ lạc. Nghe nói khi còn trẻ ông từng đến bộ lạc thú nhân lớn và học tập ở đó một thời gian, bây giờ các công cụ đều do ông làm ra dựa trên những thứ ở đó.

“Nghiêm lão, ta đến đổi vài thứ.”

Thú nhân đang đẽo gỗ không nhìn anh, chỉ gật đầu, ý là để anh tùy ý lấy.

Lang Trạch quay người, chọn mấy cái chén gỗ, đũa, muỗng và thùng gỗ nhỏ đã được đẽo ra, sau đó là một cái thùng gỗ lớn ghép từ các tấm ván.

Lấy ra móng vuốt của lợi trảo thú, Lang Trạch đợi một lát, thấy đối phương không có ý định dừng lại chút nào, anh mặt dày mày dạn sáp lại: “Nghiêm lão à, ngươi làm giúp ta con dao trước đi, gỗ này khi nào đẽo cũng được mà.”

Đối phương bị anh làm phiền đến mất kiên nhẫn, đành phải làm con dao trước cho anh. Con dao là thứ anh học được từ bộ lạc lớn, chẳng qua người khác dùng đồ sắt, họ không có điều kiện đó, đành phải lấy vật liệu từ dã thú.

Gắn cán gỗ vào, Nghiêm lão đưa con dao cho anh, sốt ruột đuổi người: “Được rồi, đi đi, đừng làm phiền ta nữa.”

Lang Trạch bỏ tất cả đồ vào thùng gỗ lớn, ngoan ngoãn rời đi.

Trở lại hang đá, Lang Trạch chớp chớp mắt, suýt nữa nghi ngờ mình đi nhầm. Khi đưa Miêu Duyệt về không nhìn kỹ, giờ mới phát hiện hang động đã thay đổi rất nhiều.

Đống tạp vật anh tiện tay vứt bị phân loại gọn gàng, trên vách tường cắm mấy cây gậy gỗ, thịt thú chưa ăn hết được ướp và treo lên. Còn tiểu gia hỏa của anh đang sắp xếp đống da thú, trải phẳng rồi xếp gọn gàng.

Lang Trạch nhẹ nhàng đặt thùng gỗ xuống, đi đến ôm lấy Miêu Duyệt từ phía sau.

Miêu Duyệt giật mình, phát hiện là Lang Trạch sau, có chút bất đắc dĩ oán giận một câu, nhưng giọng vẫn mềm mại: “Làm gì làm ta sợ vậy.”

Ôm tiểu gia hỏa, Lang Trạch dùng cằm cọ cọ đầu cậu, cảm thán nói: “Không có gì, chỉ là đột nhiên phát hiện mình nhặt được một bảo bối.”

Hiểu ý anh, Miêu Duyệt đỏ mặt, có chút kiêu hãnh đáp lại: “Đó là đương nhiên.”

Lang Trạch nhìn khuôn mặt ửng hồng của cậu, không nhịn được véo một cái, lực rất nhẹ, như chỉ chạm nhẹ vậy. Miêu Duyệt bị xúc cảm này tê dại một chút, cảm giác kỳ lạ nhưng lại muốn nhiều hơn.

Véo một cái Lang Trạch liền thu tay, lấy con dao Nghiêm lão làm ra, anh linh cảm rằng tiểu gia hỏa chắc chắn sẽ rất thích món này. “Tặng ngươi này, có thích không?”

Đây là, dao ư?! Miêu Duyệt kinh ngạc nhận lấy, thích thú ngắm đi ngắm lại không rời tay, cậu rất thích nấu ăn, nhưng móng vuốt của mình không đủ sắc bén, làm cậu buồn phiền đã lâu.

Nhào vào lòng Lang Trạch cọ cọ, giọng Miêu Duyệt như trộn với đường: “Cảm ơn Trạch ~ ta rất thích!”


Chiều, Lang Trạch biến trở về hình thú, dùng đuôi quấn lấy Miêu Duyệt để cậu ở lại ngủ nướng cùng mình.

Lông trên lưng khá cứng, Lang Trạch liền nghiêng mình, đặt tiểu gia hỏa lên bụng mình nơi lông mềm mại nhất.

Mềm quá… Miêu Duyệt là một chú mèo được đằng chân lân đằng đầu, vùi cả người vào bộ lông bạc của sói, Lang Trạch cũng dùng đuôi che chắn cho cậu.

Cả người đều được bao bọc bởi hơi thở của Lang Trạch, Miêu Duyệt cảm thấy vô cùng yên tâm, trong lòng ấm áp.

Bộ lạc cũ của cậu khá bài ngoại, cả nhà cậu là thú nhân tộc mèo duy nhất trong bộ lạc. Từ trước đến nay Miêu Duyệt luôn bị người khác khinh thường vì thực lực quá yếu, rõ ràng là giống đực nhưng lại yếu ớt như giống cái. Sau khi cậu trưởng thành, vừa mới trải qua mùa lạnh, người trong bộ lạc đã vội vàng đuổi cậu đi, còn hùng phụ và thư phụ của cậu chỉ im lặng đứng nhìn…

Cậu đã từng đói, từng lạnh, từng bị thương… Mỗi lần đều dựa vào một ý niệm mơ hồ trong lòng mà gắng gượng, tìm được người đó thì tốt rồi, sẽ gặp được… Mặc dù cậu cũng không biết rốt cuộc mình muốn tìm ai.

Thật tốt, cậu đã tìm thấy anh.


Lang Trạch nhóm lửa, Miêu Duyệt dùng que xiên một miếng thịt thú lớn đang nướng, mùi thơm dần tỏa ra, Lang Trạch cảm thấy mình đặc biệt đói.

Cắn một miếng thịt nướng Miêu Duyệt làm, anh hạnh phúc nheo mắt, khen ngợi: “Ngon quá!”

Rõ ràng đều là nướng bằng lửa, lại rắc thêm chút muối, tại sao thịt nướng tiểu gia hỏa làm lại ngon đến thế chứ? Hạnh phúc quá ~

“Ngươi thích là tốt rồi.” Thấy Lang Trạch thích, mắt Miêu Duyệt sáng rực, “Sau này ta đều làm cho ngươi ăn.”


Bốn ngày sau, tất cả thảo dược của vu y đã dùng hết, Miêu Duyệt cũng nói vết thương của mình đã lành.

Lang Trạch giữ chặt tiểu gia hỏa đang không ngừng giãy giụa, dỗ dành: “Ngoan, lành rồi thì cho ta xem một chút, tận mắt thấy ta mới yên tâm được chứ.”

Miêu Duyệt che váy da thú của mình, nếu ở chỗ khác thì đương nhiên được, nhưng vết thương ở chỗ đó thật sự ngại cho Lang Trạch xem, cậu xấu hổ từ chối: “Thật sự lành rồi, thật đó!”

Tuy nhiên, chút sức lực nhỏ bé của cậu không đấu lại Lang Trạch.

Nâng váy da thú của Miêu Duyệt lên, Lang Trạch nhìn kỹ vết thương của cậu, sau khi buông xuống thấy đối phương mặt đỏ bừng, không nhịn được trêu chọc một chút: “Có gì mà ngại, ta có phải chưa thấy bao giờ đâu.”

Thấy Miêu Duyệt vẫn không đáp lời, Lang Trạch nắm tay cậu véo véo, bắt đầu dỗ dành: “Thôi đừng giận nữa, ta sai rồi, tha thứ cho ta được không?”

Hừ! Miêu Duyệt giận một lúc lâu, mới miễn cưỡng nguôi giận, bá đạo ra lệnh cho Lang Trạch: “Ôm ta!”

Ôm lấy tiểu gia hỏa kiêu kỳ, Lang Trạch cười đề nghị: “Nếu vết thương lành rồi, vậy hôm nay ta dẫn ngươi cùng đi săn thú nhé, đến lúc đó ngươi cứ đi theo sau ta là được, tiện thể còn có thể ra ngoài chơi.”

Còn có thể để tiểu gia hỏa nhìn xem dáng vẻ oai hùng của mình khi đi săn, Lang Trạch nghĩ bụng.

Miêu Duyệt đã ở trong hang đá mấy ngày, cũng muốn ra ngoài hít thở không khí, nhưng câu nói tiếp theo của Lang Trạch làm cậu từ bỏ ý niệm này.

“Ta còn chưa gặp hình thú của Miêu Duyệt đâu, chắc chắn đáng yêu lắm.”

Vùi đầu, không cho Lang Trạch thấy vẻ mặt mình, Miêu Duyệt chột dạ nói: “Ta vẫn không đi, ta… ta không thể biến thành hình thú, chính vì điều này, ta mới bị đuổi đi.”

Lang Trạch sững sờ, có chút tiếc nuối, không thể biến thành hình thú thì anh cũng không dám dẫn tiểu gia hỏa đi săn thú, nhỡ bị thương thì sao. Nhưng anh rất nhanh điều chỉnh tâm lý, thấy Miêu Duyệt có vẻ không vui, xoa đầu cậu, giọng rất dịu dàng: “Không sao, lần sau ta sẽ đưa ngươi ra ngoài chơi riêng.”

Nhìn theo Lang Trạch rời đi, Miêu Duyệt mới sờ sờ tóc mình, trên đó dường như vẫn còn vương chút hơi ấm của đối phương. Cậu vùi đầu vào cánh tay, có chút tự trách.

Cậu không cố ý lừa Lang Trạch, nhưng hình thú của cậu vừa nhỏ vừa yếu, cậu sợ anh cũng sẽ chê bai…


Ai, tiểu gia hỏa không có hình thú, thật đáng tiếc. Lang Trạch tâm trạng có chút không tốt, cũng không có hứng đi săn, định ra một bên lười biếng, dù sao có việc thì sẽ có người gọi anh.

Đi chưa xa, liền thấy một con gấu đen cô đơn ngồi dưới đất vò cỏ, mảnh đất đó suýt nữa bị vò trọc lóc. Lang Trạch đi đến bên cạnh gấu đen, vỗ vỗ hắn, hỏi: “Này, Lợi, sao thế?”

Hùng Lợi biến trở về hình người, mặc váy da thú, giọng buồn bã: “Trong bộ lạc có hang đá mới.”

“Vậy Kỷ Hạ dọn sang đó rồi à?”

“Ừm.” Hùng Lợi lại bắt đầu vò cỏ, “Hơn nữa có rất nhiều giống đực thích nàng, tặng đồ cho nàng.”

Chuyện này Lang Trạch cũng biết, nghe nói đối phương còn đang nghiên cứu vũ khí, Nghiêm lão đã nằng nặc muốn nhận nàng làm đồ đệ.

Điều này rất bình thường, giống cái ưu tú luôn được nhiều thú nhân thích, nhưng… nếu tiểu gia hỏa bị người khác tặng đồ thì sao…

Rẹt một tiếng, Lang Trạch trực tiếp xé cả một mảng đất bên cạnh ra, ánh mắt tàn nhẫn, Hùng Lợi bên cạnh cũng bị hoảng sợ.

Lang Trạch cười cười, quay đầu nhìn Hùng Lợi, vẻ hung ác thoáng chốc biến mất, rõ ràng là cười, nhưng lại làm người ta cảm thấy lạnh lẽo một cách khó hiểu: “Huynh đệ, thích giống cái thì phải tự mình tranh giành. Nào, ta dạy cho ngươi…”

“Nếu ai thích nàng, ngươi cứ đi theo hắn ta đánh một trận, đánh cho đến khi hắn ta từ bỏ thì thôi.”

Nghe xong lời anh nói, Hùng Lợi bừng tỉnh đại ngộ, ánh mắt cũng dần kiên định hơn, cảm kích nói: “Cảm ơn ngươi, Trạch, ta biết phải làm thế nào rồi!”

Vu y nhìn thú nhân giống đực thứ 10 được đưa đến, có chút buồn rầu, đám nhóc con này đang làm gì vậy?!


 

Editor: Cái này có phải gọi là giận cá chém thớt hong nhể???

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play