Lang Trạch suy nghĩ một lúc, vẫn là nên giải quyết vấn đề do tiểu gia hỏa để lại trước, thế nên anh mang con Lỗ Lỗ thú đến nhà tộc trưởng.

Tộc trưởng là phụ thân của Hùng Lợi, vậy nên Lang Trạch và ông ta có quan hệ khá tốt. Sau khi cam đoan tiểu gia hỏa sẽ không gây hại cho bộ lạc, Lang Trạch dùng lời lẽ phải trái, lại dâng nốt con Lỗ Lỗ thú kia, cuối cùng cũng thuyết phục được tộc trưởng đồng ý.

Tộc trưởng nhìn bóng lưng Lang Trạch vội vã rời đi, tâm trạng rất tốt, đoán rằng thu hoạch săn bắn tập thể của bộ lạc sẽ nhiều hơn một chút.

Lang Trạch mà trở nên nghiêm túc thì lợi hại hơn con trai ông ta nhiều. Chỉ tiếc đối phương hình như không có hứng thú với vị trí tộc trưởng này.


Sau khi trở về hang động của mình, Lang Trạch thấy tiểu gia hỏa vẫn đang ngủ. Anh tùy tiện nướng một ít thịt cho mình ăn, rồi hóa thành hình thú nằm bên cạnh cậu.

Dùng cái đuôi khoanh tròn lấy người thú nhân nhỏ nhắn bên cạnh, Lang Trạch cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Anh đã muốn làm như thế này từ lâu rồi, để phân chia lãnh thổ và hoàn toàn cuốn lấy tiểu gia hỏa.

Trời dần tối, Lang Trạch biến trở lại hình người và nhẹ nhàng đứng dậy. Anh tìm thấy một cái nồi đá đã phủ đầy tro từ trong một góc, mang ra bờ sông rửa sạch, rồi múc nửa nồi nước về định nấu canh.

Thành thục dùng đá lửa nhóm lửa, anh biến tay thành vuốt sói, cắt thịt thành miếng nhỏ cho vào nồi, lại thêm một ít muối biển hầm lên… Sau đó anh cũng chẳng biết làm gì nữa, đàn ông độc thân chỉ biết nướng thịt mà thôi.

Ngửi thấy mùi thức ăn, Duyệt bị đói tỉnh giấc. Cậu mở mắt, đập vào mắt là một mảng ánh lửa ấm áp và sáng rực, bên dưới là da thú khô ráo mềm mại. Nháy mắt mấy cái, Duyệt có chút bàng hoàng, cậu đã lâu lắm rồi không cảm nhận được cảm giác an tâm và thoải mái như thế này.

Luôn dành một phần chú ý đến tiểu gia hỏa, Lang Trạch lập tức phát hiện cậu tỉnh giấc, liền đi tới đỡ cậu dậy, như thể đối xử với một giống cái dễ vỡ, lo lắng hỏi: “Ngươi tỉnh rồi, có chỗ nào không thoải mái không?”

Nhìn người thú nhân cao lớn đẹp đẽ bên cạnh, mặt Duyệt bỗng dưng đỏ bừng. Cậu lắc đầu, giọng hơi nhỏ: “Không sao… Cảm ơn ngươi…”

“Ọc…” Bụng Duyệt phát ra một tiếng kêu vang dội, cắt ngang lời cảm ơn ấp úng của cậu, cũng làm mặt cậu càng đỏ hơn.

Cậu ta thật đáng yêu quá đi, Lang Trạch thầm than trong lòng một tiếng, rồi bế xốc tiểu gia hỏa đang ngượng ngùng lên ngồi cạnh đống lửa, nhiệt tình nói: “Ta nấu canh, cùng ăn đi, cũng chẳng biết khi nào mới ăn được nữa.”

Duyệt ngoan ngoãn ngồi trong lòng anh, đột nhiên tràn ngập cảm giác an toàn, chỉ muốn cứ như thế dựa dính vào lòng đối phương mà không đi đâu cả.

Ôi… sao mình lại nghĩ như vậy nhỉ? Duyệt thấy mặt nóng lên, cậu cũng không biết tại sao. Rõ ràng cả hai đều là giống đực, mà cậu lại cảm thấy ngượng ngùng, còn sinh ra ý nghĩ đáng xấu hổ như vậy. Bình tĩnh lại, Duyệt lần nữa cảm ơn: “Cảm ơn ngươi.”

Giọng nói mềm mại, cũng đáng yêu quá đi. Lang Trạch vẫy vẫy cái đuôi hiện không tồn tại của mình, đáp: “Không có gì, ta tên là Lang Trạch, còn ngươi?”

Lang Trạch…? 

Đây là cách đặt tên ở đây sao? 

Duyệt chỉ có một chữ làm tên nên lập tức sửa lại tên của mình: “Ta, ta tên là Miêu Duyệt.”

Thì ra hình thú của tiểu gia hỏa là mèo, trách không được đáng yêu như vậy. Có điều tộc mèo sức lực đều tương đối nhỏ, chỉ có tốc độ khá nhanh, chỉ có thể bắt một ít con mồi cỡ nhỏ, thảo nào cậu gầy như vậy… Nhưng không sao, sau này tiểu gia hỏa có anh nuôi!

Sau đó, hai người lại lâm vào im lặng, nhưng đều ở trong lòng lặp đi lặp lại tên đối phương vài lần.

Miêu Duyệt ngửi mùi canh, chạm nhẹ vào cánh tay Lang Trạch, gọi một tiếng vẫn còn hơi gượng gạo: “Lang Trạch… Canh xong rồi.”

Lang Trạch trực tiếp nhấc nồi đá khỏi đống lửa. Bản thân anh rất khỏe, không sợ chút nóng này. Nhưng rất nhanh lại gặp phải vấn đề mới.

Lang Trạch – Đàn ông độc thân biếng nhác nhà anh không có chén với đũa…

Nhìn đôi bàn tay nhỏ bé trắng nõn của đối phương, Lang Trạch phớt lờ sự thật rằng Miêu Duyệt là một thú nhân giống đực, chỉ cảm thấy canh thịt nóng bỏng sẽ làm bỏng tay cậu.

Anh nhìn đống củi trong nhà, mài vuốt ra trực tiếp gọt một đôi đũa cho Duyệt, trong mắt là sự quan tâm thuần túy, không có ý coi thường, “Dùng cái này đi, đừng để bị nóng.”

Duyệt lặng lẽ thu vuốt của mình lại, nhận lấy đũa và nói lời “cảm ơn”, sau đó cùng Lang Trạch chia nhau hết một nồi canh thịt.

Lưu lạc gần một tháng, lần đầu tiên Duyệt được ăn no, cậu thỏa mãn ợ một cái. Thấy Lang Trạch đang cười nhìn mình, cậu có chút ngượng ngùng che miệng.

Nhưng nghĩ đến thân phận thú nhân lưu lạc của mình, Miêu Duyệt lại trở nên ủ rũ. Các thú nhân đều sợ bị bộ lạc đuổi đi, chính là vì không có bộ lạc nào sẽ tiếp nhận thú nhân lưu lạc. Lang Trạch có lẽ cũng là lén lút bộ lạc mới mang mình về.

Nghĩ đến sự đối tốt của Lang Trạch đối với mình, Miêu Duyệt hạ quyết tâm. Ngày mai cậu sẽ đi tìm một hang động ở gần bộ lạc này để ở lại, sau này cho dù có thú nhân đến đuổi thì cậu cũng không đi!

Người mà cậu muốn tìm tuyệt đối là Lang Trạch! Mặc dù cậu cũng không biết tại sao mình lại luôn đi tìm người…

Không đợi Duyệt nghĩ thông suốt, cậu đã bị Lang Trạch một tay ôm lên. Cảm giác lơ lửng không an toàn làm cậu vô thức ôm lấy vai Lang Trạch, mái tóc dài màu bạc rơi trên mu bàn tay cậu, khiến cậu ngượng ngùng vùi đầu đi.

Lang Trạch một tay ôm tiểu gia hỏa đang bị thương, một tay cầm nồi đá, chuẩn bị mang cả hai ra bờ sông rửa.

Bộ lạc Đoàn Kết được thành lập nhờ con sông này, các thú nhân đều dựa vào nó để tắm rửa và lấy nước uống. Hiện tại đúng lúc sau bữa tối, rất nhiều thú nhân giống đực đều sẽ ra ngoài tắm.

Lang Trạch chọn một chỗ không có ai, mới đặt Miêu Duyệt xuống, trong lòng cân nhắc dứt khoát nên đặt một cái thùng gỗ lớn trong hang động, như vậy sẽ không cần phải mang tiểu gia hỏa ra ngoài giặt rửa nữa.

Sau một ngày nghỉ ngơi, các vết thương nhỏ trên người Miêu Duyệt đã đóng vảy, sẽ sớm lành lại. Cậu thò chân xuống thử nhiệt độ, kinh ngạc phát hiện nước sông thế mà lại mang theo chút hơi ấm, hoàn toàn không lạnh chút nào.

Trên đùi vẫn còn vết thương, cậu cũng không giống Lang Trạch trực tiếp nhảy vào sông tắm, mà cứ thế ngồi bên bờ sông từ từ cọ rửa, tiện thể giặt luôn cả nồi đá.

Lang Trạch để lộ đầu từ trong nước cứ thế nhìn cậu. Màu tóc của Miêu Duyệt rất đen, hình thú hẳn là một con mèo nhỏ màu đen, sau khi rửa sạch có thể thấy làn da rất trắng, đôi mắt tròn xoe, lúc nhìn anh đặc biệt đáng yêu.

Dáng vẻ giặt đồ cũng đáng yêu quá đi… Lang Trạch đã hoàn toàn mê mẩn vẻ đẹp của Miêu Duyệt.

Rất kỳ lạ, trong bộ lạc không phải không có giống cái thú nhân đẹp, nhưng Lang Trạch lại chẳng có chút hứng thú nào với họ, ngược lại là vừa thấy Miêu Duyệt lần đầu tiên, anh đã rất thích cậu.

Đột nhiên trồi lên khỏi mặt nước, Lang Trạch ngồi xuống bên cạnh Miêu Duyệt, cũng bắn nước ướt hết người cậu. Miêu Duyệt lau những giọt nước trên mặt, cười bảo Lang Trạch lần sau chú ý một chút.

Nhìn nụ cười của Miêu Duyệt, Lang Trạch cảm thấy tim mình đập nhanh hơn rất nhiều. Cảm giác này rất xa lạ nhưng không hề khó chịu, anh nhìn Miêu Duyệt hỏi: “Duyệt, ngươi có nguyện ý sau này cùng ta sống chung không?”

Nghe thấy lời anh nói, Miêu Duyệt nắm chặt cái nồi đá trong tay, có chút buồn bã: “Nhưng ta là thú nhân lưu lạc…” Sợ Lang Trạch tưởng mình sẽ đi, cậu lại giải thích: “Ta sẽ tìm một chỗ ở gần bộ lạc này, đến lúc đó ta sẽ đến tìm ngươi.”

“Không cần.” Lang Trạch xoa đầu cậu, “Ta đã nói với tộc trưởng, ông ta đồng ý cho ngươi ở lại.”

“Thật sao? Ta có thể ở lại sao?!” Niềm vui đến quá đột ngột, Miêu Duyệt vui mừng cười cong mắt.

Lang Trạch cũng cười, anh mở rộng hai tay, trong mắt là sự dịu dàng mà chính anh cũng không phát hiện ra, “Đến đây, ta ôm ngươi về nhé?”

Miêu Duyệt cầm lấy nồi đá, rất tự nhiên mà vòng tay qua cổ anh. Cánh tay Lang Trạch dùng sức, ôm tiểu gia hỏa lên.

Hành động của hai người đều trôi chảy như đã làm hàng ngàn lần, nhưng không ai phát hiện ra sự bất thường này.

Mùa lạnh vừa trôi qua hơn một tháng, thời tiết còn hơi lạnh, Lang Trạch và Miêu Duyệt ngồi ở cửa hang nướng lửa, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy âm thanh truyền ra từ các hang động gần đó, hài hòa và an bình.

Đống lửa tắt, Miêu Duyệt đã dựa vào vai Lang Trạch mà ngủ. Lang Trạch bế cậu vào trong hang, đặt trong lòng mình che chắn cẩn thận, rồi mới yên tâm ngủ.


Ngày hôm sau, Lang Trạch hiếm hoi không ngủ nướng mà đã dậy sớm. Nhìn Miêu Duyệt đang bám chặt trên người mình, Lang Trạch thật sự không nỡ đánh thức cậu.

Ôi, ngày đầu tiên muốn dậy sớm đã gặp phải trở ngại lớn thế này đây.

Cuối cùng, Lang Trạch vẫn ngủ nướng cùng Miêu Duyệt. May mắn là thời gian họ xuất phát đi săn bắn tập thể cũng không sớm.

Sau khi ăn thịt nướng, bị tiểu gia hỏa quấn lấy đòi một cái ôm, Lang Trạch mới ra khỏi hang động.

Thì ra cậu lại dính người như vậy ư? Chậc, mà cũng rất thích thì phải làm sao bây giờ.

Duỗi người, Lang Trạch lấy lại tinh thần. Anh giờ đây có gánh nặng gia đình, không thể lười biếng như trước nữa!

Hùng Lợi sống ngay cạnh Lang Trạch. Hôm nay hắn ta cũng chuẩn bị ra ngoài săn, thấy Lang Trạch ra ngoài liền tiện thể hỏi: “Trạch, hôm nay ta phải ra ngoài săn, vừa lúc có thể giúp ngươi dẫn đội, có cần ta giúp không?”

Lang Trạch hiện tại đang sục sôi ý chí chiến đấu, vẫy vẫy tay đáp lại hắn ta: “Không cần, hôm nay ta sẽ đi săn.”

“Hết đồ ăn rồi sao?”

Nghĩ đến tiểu gia hỏa, Lang Trạch liền đặc biệt vui vẻ, cũng sẵn lòng trò chuyện thêm vài câu: “Không phải, ta hiện tại đang nuôi một tiểu gia hỏa rất đáng yêu, phải nuôi cậu ta thật trắng trẻo mập mạp mới được.”

Chuyện Lang Trạch mang về một thú nhân giống đực Hùng Lợi cũng có nghe thấy. Như vậy cũng tốt, Lang Trạch sẽ chăm chỉ hơn một chút. Hắn ta chất phác cười cười, “Vậy lát nữa chúng ta cùng đi nhé.”

Lúc này, từ trong hang động của Hùng Lợi thò ra một cái đầu. Chủ nhân của cái đầu trông rất đẹp, da thịt trắng nõn, từ mùi hương thì là một giống cái thú nhân. Người này tuy không có tai thú hay đuôi thú, nhưng lại tinh xảo hơn giống cái thú nhân bình thường rất nhiều, giọng nói cũng vô cùng dịu dàng, hỏi Hùng Lợi khi nào thì trở về.

Thấy nàng ta, mặt Hùng Lợi có chút đỏ, vội vã chạy vào trong nói với nàng ta: “Giữa trưa ta sẽ về, buổi chiều lại dẫn nàng ra ngoài.”

Người kia cười rất dịu dàng: “Vậy anh sớm về nhé, chú ý an toàn.”

Lang Trạch thấy người kia lại sửng sốt một chút. Không phải vì nàng ta đẹp, mà là vì khí vận trên người nàng ta.

Lang Trạch từ nhỏ đã có một năng lực thần kỳ, anh có thể nhìn thấy một loại vận mệnh tương đương với khí vận trên người người khác. Cụ thể là hình dáng gì thì cũng không nói lên được, chỉ là có thể mơ hồ cảm nhận được khí vận cả đời của người này.

Khí vận của thú nhân bình thường thì giống nhau, cả đời sống bình bình đạm đạm. Nhưng những thú nhân như tộc trưởng và vu y, khí vận của họ sẽ tốt hơn một chút.

Anh thực ra trời sinh tính lạnh nhạt. Mặc dù không thấy khí vận của chính mình, nhưng trong cả bộ lạc, khí vận của Hùng Lợi là tốt nhất nên anh mới tiếp cận Hùng Lợi. Sự thật cũng đúng là như vậy, năng lực của Hùng Lợi rất mạnh, không có gì bất ngờ thì hắn ta sẽ là tộc trưởng đời tiếp theo.

Có điều sau khi sống chung, tính cách trọng tình trọng nghĩa của Hùng Lợi cũng được Lang Trạch tán thành, hai người thật sự đã trở thành bạn tốt. Dù sao sáu ngày thì có năm ngày đối phương đều dẫn đội đi săn bắn tập thể, da mặt Lang Trạch dù có dày đến đâu cũng sẽ hơi ngượng ngùng.

Cái giống cái vừa rồi trong hang Hùng Lợi khí vận thực sự nghịch thiên, tốt hơn Hùng Lợi rất nhiều, còn ẩn ẩn khiến khí vận của Hùng Lợi cũng tốt hơn.

Quả nhiên người ngốc có phúc của người ngốc.

Nói đi thì cũng phải nói lại, khí vận của tiểu gia hỏa hình như anh cũng không thấy được. Nhưng như vậy cũng tốt, không thấy được mới có nhiều khả năng hơn.

Thấy Hùng Lợi đã đi tới, Lang Trạch thu lại suy nghĩ trong đầu, nhướng mày hỏi: “Đó là?”

Hùng Lợi ngượng ngùng gãi đầu, đáp: “Đó là Kỷ Hạ, ngày hôm qua lúc đi săn gặp được, nàng không thể quay về bộ lạc của mình, liền chuẩn bị ở lại đây với chúng ta.”

Nhìn ánh mắt hài hước của Lang Trạch, hắn ta đỏ mặt ho một tiếng, giải thích: “Trong bộ lạc không còn hang động thừa, nên tạm thời ở lại chỗ ta.”

Thằng nhóc ngốc cũng thông suốt rồi nha, Lang Trạch thầm cảm thán một chút. Khác với việc anh không muốn tìm giống cái, Hùng Lợi là căn bản không có khái niệm thích. Cũng không biết đối phương có coi trọng hắn ta không, dù sao cái giống cái kia nhìn qua không hề đơn giản.

Không trêu chọc đối phương nữa, Lang Trạch cùng Hùng Lợi mang theo một nửa thú nhân giống đực trong bộ lạc đi săn bắn tập thể.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play