Trong nhà thấy Lục Giai Giai si mê Châu Văn Thanh như vậy, tuy trong bụng khinh anh ta thư sinh yếu ớt, chẳng gánh nổi việc nhà, nhưng vẫn mở lời nhắc đến chuyện hôn nhân của hai người.
Không ngờ Châu Văn Thanh lại thẳng thừng từ chối, hơn nữa còn đường hoàng nói:
"Cháu chỉ coi Giai Giai thành chiến hữu sóng vai tác chiến, thân như em gái trong nhà chứ không có suy nghĩ gì khác đối với cô ấy."

Lời vừa dứt, cha Lục lập tức nổi trận lôi đình ngay tại chỗ.

Ông là nông dân, chẳng biết nói những đạo lý cao xa, nhưng đủ rõ gã thanh niên trí thức này vẫn luôn đùa cợt con gái mình như trò hề. Danh tiếng con gái bị vấy bẩn, lợi ích lại bị hắn moi không ít. Cha Lục cười khẩy quay lưng, về đến nhà thì quyết không cho “Lục Giai Giai” bén mảng đến gần Châu Văn Thanh nữa.

Nhưng “Lục Giai Giai” tính tình bướng bỉnh, máu nóng xộc lên, liền chạy thẳng ra sông nhảy xuống.
May mắn khi đó Tiết Ngạn cứu được.

Thôn Tây Thủy vốn có một lệ bất thành văn: đàn ông cứu một cô gái, nếu đôi bên không phản đối thì có thể nên duyên thông gia. Tuy thời nay đã bỏ hẳn luật cũ, nhưng miệng đời thì vẫn chẳng thiếu lời ong tiếng ve.

“Lục Giai Giai” tức sôi máu, chỉ lo một ngày nào đó Tiết Ngạn tìm đến nhà cầu hôn.
Cô ta lén đến gặp, giọng mỉa mai chua chát, bảo anh đừng mơ cóc ghẻ ăn thịt thiên nga, nhà nghèo cơm còn chẳng đủ ăn, đừng hòng mơ cưới vợ.

Càng huênh hoang hơn, cô ta khoe mình đẹp thế này, một tên như Tiết Ngạn chẳng xứng. Cả đời cô ta chỉ thích một mình Châu Văn Thanh, ngoài anh ta ra, tất cả đàn ông khác đều không lọt vào mắt.

Lục Giai Giai – người đứng ngoài quan sát – chỉ thấy ngượng ngùng. Đến đây cô mới nhận ra, người cứu mình trong núi hôm nay chính là Tiết Ngạn.
Không lạ gì anh lại khó chịu với cô, đặc biệt khi nghe cô nói muốn báo đáp.

Nhưng chuyện quá đáng còn ở phía sau.

Ngày trước nhà họ Tiết cũng có chút gốc gác, sở hữu hơn chục mẫu ruộng tốt. Chính vì vậy mà thời vận đổi thay, họ bị liệt vào hạng hạ cửu lưu. Gia đình phải gánh việc nặng nhất, công điểm lại thấp nhất, lúc nào cũng lo bị lôi ra lao động cải tạo.

Nghèo kiết xác, Tiết Ngạn đã hai mươi ba tuổi vẫn chưa vợ. Cha anh thương con, liền dày mặt sang nhà họ Lục cầu hôn.
Đừng nói “Lục Giai Giai” không chịu, ngay cả những cô gái bình thường trong thôn cũng khó lòng đồng ý.

“Lục Giai Giai” vốn được mẹ tô vẽ hình tượng dịu dàng ngoan hiền, nhưng hôm ấy lại mất sạch trước mặt dân làng. Cô ta ném thẳng đồ lễ cha Tiết mang tới ra ngoài cửa, gương mặt xinh đẹp vì giận mà méo mó:
"Tiết Ngạn còn muốn lấy tôi á, cho dù tôi gả cho chó cũng không gả cho anh ta, không phải chỉ cứu tôi một lần thôi sao, tôi trả cho anh ta là được."

Nói xong, cô ta quay người chạy ra bờ sông, nhấc chân nhảy xuống.
Quả nhiên, chưa bao lâu đã được mấy người anh trai cứu về.

Cả nhà họ Lục sợ xanh mặt, mẹ Lục thương con gái, lập tức đổ tội cho nhà họ Tiết, nói bọn họ ỷ ơn cứu mạng mà đến đòi nợ.

Cha Tiết đứng chết trân tại chỗ, Tiết Ngạn xuất hiện, ánh mắt lạnh lùng quét qua người nhà họ Lục, rồi lặng lẽ dìu cha rời đi, không nói nửa lời.

Còn chuyện nguyên chủ một mình lên núi lạc đường, cũng là vì “Lục Giai Giai” ở nhà mẹ đẻ chẳng đụng tay vào việc gì, giặt giũ không, việc nhà không, lại còn lén đưa đồ cho Châu Văn Thanh.

Chị dâu thứ hai của cô ta, Điền Kim Hoa, vốn tính toán chi li. Thấy em chồng ăn không ngồi rồi, hôm qua nhân lúc nhà vắng người, bèn châm chọc đôi câu.
“Lục Giai Giai” nóng tính, xách giỏ đi lên núi nhổ cỏ, kết quả lạc đường, lấn sâu vào núi rồi rớt xuống hố.

Một cú ngã ấy, “Lục Giai Giai” không chết, mà y như cô, được Tiết Ngạn đưa về cứu mạng.
Thế nhưng, cô ta lại sợ người ngoài biết mình nhờ Tiết Ngạn cứu, nên dứt khoát đem ơn cứu mạng đội lên đầu Châu Văn Thanh.
Châu Văn Thanh tuy khéo léo từ chối lời đề nghị kết hôn của cha Lục, nhưng lại ngầm mặc nhận chuyện mình là ân nhân cứu mạng của “Lục Giai Giai”.
Dưới sức ép “mãnh liệt” của Lục Giai Giai, nhà họ Lục vì biết ơn đã lấy một phần lương thực tích cóp bấy lâu để tạ ơn anh ta, công việc giao cho anh ta cũng nhẹ hẳn đi.
Ngày tháng của Châu Văn Thanh nhờ thế mà trôi qua càng lúc càng dễ chịu.
Nhưng anh ta vẫn không mở miệng nói sẽ cưới “Lục Giai Giai”, chỉ là cũng không thẳng thừng từ chối.
Lục Giai Giai, thân là người đứng ngoài nhìn vào, chỉ thấy chán chường, cảm thấy chẳng đáng chút nào cho Tiết Ngạn, lại càng hoài nghi trong lòng nguyên chủ trước kia có phải đầu óc úng nước hay không.

Quả nhiên, báo ứng của nguyên chủ đến rất nhanh. Cô ta vì Châu Văn Thanh mà như bị ma nhập, năn nỉ người nhà xin cho anh ta chỉ tiêu về thành phố, còn vụng trộm lấy hết tiền trong nhà, lén theo anh ta vào thành.
Ngày ngày, Lục Giai Giai chẳng khác nào bảo mẫu: nấu cơm, giặt giũ cho Châu Văn Thanh. Không giấy đăng ký kết hôn, nhưng hai người vẫn ăn ở chung như vợ chồng.
Ai ngờ, về thành phố rồi, Châu Văn Thanh chẳng những không ngoi lên được, mà còn kém xa so với lúc ở thôn Tây Thủy. Cuộc sống ngày càng sa sút, cuối cùng cơm cũng chẳng đủ ăn.
Vì một suất biên chế trong xưởng, Châu Văn Thanh lại đưa “Lục Giai Giai” lên giường xưởng trưởng.
Không ngờ, chỉ một lần, “Lục Giai Giai” đã mang thai. Châu Văn Thanh thấy cô ta bẩn liền đuổi đi.

Ban đầu, “Lục Giai Giai” định quay về thôn Tây Thủy, nhưng đến gần nhà ga thì bị bọn buôn người bắt, bán thẳng vào khu đèn đỏ.
Vẻ ngoài cô xinh xắn, dù bụng mang dạ chửa vẫn có kẻ ưa loại này.
Lúc ấy, “Lục Giai Giai” chẳng còn chút kiêu ngạo nào nữa, chỉ mong được về nhà. Nhưng dù xoay sở thế nào cũng không trốn thoát.
Khi đứa bé trong bụng được năm tháng, cô bị khách làm sẩy thai, mất máu quá nhiều, từ đó không thể mang thai nữa.
Điều đó lại vừa ý bọn trong chỗ đó, nửa tháng sau đã bắt cô tiếp khách trở lại.
Đến khi “Lục Giai Giai” chết, cô mới mười chín tuổi, cái tuổi lẽ ra đang rực rỡ nhất, lại gầy guộc như que củi, thân thể thối rữa, bị quấn chiếu vùi ở một mảnh đất hoang, không ai biết chôn nơi nào.

“Khụ…” Lục Giai Giai vừa tiếp nhận ký ức kiếp trước của nguyên chủ, chưa kịp mở mắt, bên tai đã vang tiếng ồn ào.
“Con gái tôi, thế này cũng chịu tội lớn quá rồi!”
Lông mi cô khẽ rung, chậm rãi mở mắt ra, thấy mẹ Lục đang ngồi bên cạnh khóc.
Trên đầu mẹ Lục quấn khăn vải xám, làn da bị nắng cháy sạm, gò má nhô cao, trông không phải người dễ bắt nạt.
Thấy con tỉnh, mẹ Lục vội lau nước mắt, quay sang gọi cha Lục đang ngồi xổm hút thuốc cách đó không xa: “Ông nó, con gái tỉnh rồi!”
Cha Lục liếc nhìn đứa con gái yếu ớt trên giường, dập tắt tẩu thuốc, gương mặt đượm vẻ tang thương: “Con thích Châu Văn Thanh như vậy, không cho con lấy thì con chạy lên núi đòi chết, con không nghĩ đến hai cha mẹ già sao?”
“Ông nó, con gái đã như vậy rồi, ông còn nói lời này làm gì?” Mẹ Lục lau nước mắt.
“Tôi nói lời này làm gì à, tôi khó chịu đấy!” Cha Lục cúi người, gương mặt chất phác như đang hạ mình: “Con muốn gả cho cậu ta như vậy, vậy cha đành cược cái bản mặt già này cầu xin cậu ta lấy con, lại cho con của hồi môn phong phú.”
“Khụ khụ…” Cổ họng Lục Giai Giai khô rát đến khó chịu, bao lâu nay chưa được uống nước, giờ như bị sỏi đá mắc nghẹn.
Cô cố gắng cất tiếng, từng chữ nặng trịch: “Con không gả!”
Để tỏ rõ thái độ, cô nói thật chậm, nhưng mỗi chữ như dằn xuống.
“Gì cơ?” Mẹ Lục sững sờ.
Cha Lục cũng quay sang nhìn.
Mấy anh trai, chị dâu đứng đó đều tưởng mình nghe lầm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play