Trương đội trưởng có lệ nói: "Tình tiết nhỏ thôi, miễn xử phạt."
"Vậy rốt cuộc là phạm pháp hay không phạm pháp?" Đậu Phương gắt gỏng hỏi.
Trương đội trưởng đành phải đáp: "Trước mắt thì chưa có chứng cứ phạm pháp."
Đậu Phương tỉnh táo hẳn, bò dậy từ dưới đất, "Hôm qua ai báo cảnh?"
"Quần chúng nặc danh."
Đậu Phương không tin, vẻ mặt nghi hoặc: "Nam hay nữ? Già hay trẻ?"
Điện thoại đúng là nặc danh, nhưng Trương đội trưởng nhìn thấy trong hệ thống báo cáo của lão Lương, có số điện thoại, biết được giới tính người báo. Bị Đậu Phương truy hỏi gắt gao, anh chỉ nói hai chữ: "Bảo mật."
Đậu Phương biết anh cố ý, tức giận nắm chặt tay, nói: "Lạm dụng chức quyền, tôi sẽ khiếu nại anh."
Lúc này, lão Lương xách hai cái bánh bao, một ly sữa đậu nành, thần thái tươi tỉnh đi tới, "Trương đội trưởng, tối qua cảm ơn nhé, ăn sáng không?"
Trương đội trưởng không thèm để ý Đậu Phương, nói: "Đang định đi ăn đây."
Trong lúc hai người chào hỏi, Đậu Phương xỏ dép lê, mặt mày cau có, chen qua khe hở giữa hai người, chạy nhanh xuống lầu.
***
Tối hôm sau, Trương đội trưởng lại phải làm ca đêm. Trong văn phòng ngoài lão Lương và lão La, còn có một nữ nhân viên Tiểu Đổng, được điều tạm từ hương trấn lên, trừ lúc trốn ra ngoài gọi điện thoại, mông cơ bản không rời khỏi chỗ ngồi. Lại còn có cảnh sát nhân dân lão Trương vừa qua tuổi năm mươi, nếu có lão Trương trong văn phòng, Trương đội trưởng vĩnh viễn chỉ có thể bị gọi là Tiểu Trương. May mà lão Trương dạo này thường xuyên chạy lên phân cục, định xin bệnh hưu trước thời hạn, về nhà đánh Thái Cực quyền. Cho nên, những việc chạy ngoài, cơ bản do Trương đội trưởng và lão Lương ôm đồm.
Đến khoảng bốn năm giờ chiều, Trương đội trưởng thấy đầu óc choáng váng, lão Lương nháy mắt ra hiệu, nói: "Về sớm đi, ai hỏi thì tôi bảo đội giao thông bên cạnh mượn cậu đi kiểm tra nồng độ cồn rồi."
Trương đội trưởng chuồn ra trước, đi đến trường đại học gần đó chơi bóng. Trường này mới được thành lập, cơ sở vật chất là nhà thiếu nhi huyện trước kia, sau đổi tên thành trung tâm hoạt động thanh thiếu niên, khi cải biến thành trường đại học chỉ sửa chữa lại chút ít, nên vẫn còn các sân bóng, và một bể bơi trong nhà không lớn, mở cửa cho người ngoài thu phí.
Trương đội trưởng chơi bóng khá tốt, bên sân có vài người dừng lại xem, sau khi kết thúc, đồng đội mới đến ôm bóng rổ tới hỏi, "Khoa nào đấy? Cho xin WeChat, lần sau lại hẹn cậu."
Trương đội trưởng quét mã QR cho anh ta, thu điện thoại rồi về nhà. Đi qua tiệm cắt tóc Phong Tình, anh gãi đầu, nghĩ bụng: Đến cắt tóc thôi. Lật cổ áo lên ngửi, chơi bóng ra mồ hôi nhưng không nặng mùi, nên lười về nhà tắm rửa.
Bước vào tiệm cắt tóc, chập tối không có khách, Kiều Hữu Hồng và Đậu Phương đang ngồi ăn cơm với nhau, trên bàn bày một chậu đồ ăn, không rõ là gì, nước canh đỏ đến đáng sợ. Con trai năm tuổi của Kiều Hữu Hồng vừa tan học, đã ăn ở bàn nhỏ xong, đang ngồi nghịch điện thoại trên ghế bành, màn hình bắn ra lửa tứ tung, bang bang keng keng.
Kiều Hữu Hồng ngẩng đầu, "Tiểu Trương," chị vội buông bát đứng lên, lo lắng về chuyện tối qua, có chút căng thẳng nhìn Trương đội trưởng.
"Cắt tóc." Trương đội trưởng thấy chị ngơ ngác, chủ động nói.
"À, được." Kiều Hữu Hồng yên lòng, ân cần nói: "Lên lầu đi, tôi gội đầu cho."
Trương đội trưởng nói: "Chị ăn cơm đi, không phải có trợ lý sao?"
Đậu Phương hồn nhiên không biết gì, vẫn gắp đồ ăn trong chậu, bị Kiều Hữu Hồng huých tay, bảo đi gội đầu cho khách, "Bàn này để tôi dọn cho, bày bừa quá."
Đậu Phương buông bát, không vui liếc nhìn Trương đội trưởng. Cô rút tờ giấy lau hết ớt đỏ dính trên môi, hất hàm về phía trên, tự đi lên lầu trước.
Trương đội trưởng lên cầu thang, trước mắt là một gian phòng nhỏ chưa đến mười mét vuông, ghế nằm và bồn gội đầu chiếm một nửa, dựa sát một chiếc giường đơn, trên đó chất đầy quần áo nữ đủ màu sắc, chất liệu và kiểu dáng, lẫn lộn cả áo ngực và quần lót không đồng bộ. Dây sạc điện thoại vứt bừa bãi trong bồn gội đầu.
Đậu Phương lẩm bẩm một câu "Ghét!", ném dây sạc lên giường, rồi lại liếc nhìn Trương đội trưởng. Điều này khiến Trương đội trưởng cảm thấy câu "Ghét!" vừa rồi là nhắm vào mình. Anh bắt đầu hối hận, Đậu Phương giục một câu: "Ngồi đi?"
Trương đội trưởng nằm xuống, Đậu Phương xả nước, liếc nhìn anh. Cô vẫn mặc chiếc áo sọc nhiều màu tối qua, áo khoác ngắn treo trên vai, khi cúi người, cổ áo phồng lên như ẩn như hiện, phía trên, thân hình cô lắc lư vài cái, khuôn mặt chợt sà xuống, gần trong gang tấc.
Trương đội trưởng nhắm mắt lại, cảm giác cô với tay lấy dầu gội, rồi nhét khăn lông vào cổ áo anh. Nước hơi lạnh, Trương đội trưởng cố nhịn không lên tiếng, vừa nằm xuống, bỗng thấy mệt mỏi dâng lên, cả người như trôi bồng bềnh.
Đậu Phương cũng không được nghỉ ngơi đầy đủ, tinh thần có chút uể oải. Ngón tay cô luồn qua tóc anh, thỉnh thoảng ấn vào sau gáy và huyệt thái dương. Cô ấn rất qua loa, nhưng Trương đội trưởng cảm thấy thoải mái vô cùng, gội xong một hồi không nhúc nhích.
"Này," chăn phủ giường ném lên mặt anh, giọng Đậu Phương trêu chọc, "Ngủ rồi à?"
Trương đội trưởng xoa tóc đi xuống lầu, ngồi trước gương, Kiều Hữu Hồng cầm kéo huơ huơ trên đầu anh, có chút lo lắng, chị hỏi: "Cắt kiểu gì, Tiểu Trương?"
"Tùy tiện đi," Trương đội trưởng thờ ơ nói, "Cứ ngắn một chút là được."
Khi nói chuyện, bọt nước trên tóc lăn xuống, dính vào lông mi anh, anh nhắm mắt, lắc đầu, rồi mở mắt ra, thấy Đậu Phương đang nhìn anh trong gương. Hai người chạm mắt, Đậu Phương lập tức cúi đầu, bắt đầu lật tạp chí.
Kiều Hữu Hồng cắt tóc cũng được mười năm, nhưng với mái tóc của Trương đội trưởng, chị luôn có chút không biết nên làm thế nào, tỉa tót mãi, vẫn còn tỉ mỉ chỉnh sửa ở thái dương, lúc này màn đêm làm nổi bật bóng dáng mấy tòa nhà dân ở xa, trên quảng trường trước tòa nhà chính phủ, đèn neon thỉnh thoảng quét qua đường phố, nhạc quảng trường cũng vang lên. Điều này cho thấy đã tám giờ.
Trương đội trưởng mất kiên nhẫn, nói: "Thế này được rồi." Anh phục hồi tinh thần, đưa ánh mắt từ ngoài cửa sổ trở lại trong gương, vuốt vuốt tóc, nghĩ bụng: Thật là gặp quỷ.
Đột nhiên Đậu Phương ném tạp chí xuống, bước tới, giật điện thoại từ tay thằng bé, cảnh cáo không được trộm chơi điện thoại của cô nữa.
"Lần sau tao cắt cả dây sạc, cho mày chui rúc trên giường tao, ghét chết đi được." Thằng bé khăng khăng mình không có chui rúc.
"Mày không chui rúc, sao giường tao như ổ chó thế kia?" Đậu Phương kéo tay nó, vào nhà vệ sinh, bảo nó đánh răng rửa mặt. Vặn vòi hoa sen xong, thằng bé tên Kiều Hạo Hiên chẳng biết xấu hổ mà khoe "cái kia" của mình, nói: "Con không biết tắm, cô tắm cho con."
Đậu Phương trợn trắng mắt, "Tự tắm đi." Quay người đi, còn nhắc nó: "Cẩn thận đừng dội vào đầu."
Kiều Hạo Hiên chẳng thèm để ý, hát nhạc thiếu nhi trong tiếng nước chảy ào ào.
Đậu Phương rón rén, hé cửa nhà vệ sinh, nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Trương đội trưởng đang lấy tiền từ trong túi, Kiều Hữu Hồng vội nói không cần.
"Ba mươi đi?" Trương đội trưởng nói, đưa cho Kiều Hữu Hồng, lại nhớ ra, cô trợ lý gội đầu giúp mình ấn mấy phút, chắc cũng phải tính tiền, "Gội đầu bao nhiêu tiền?"
"Gội đầu?" Kiều Hữu Hồng ngớ người, cười, "Gội đầu gì mà tiền, tính chung."
Trương đội trưởng thấy ngon bổ rẻ, đưa cho Kiều Hữu Hồng ba mươi, Kiều Hữu Hồng đẩy không được, đành phải nhận, nhìn Trương đội trưởng, "Tiểu Trương, tôi nghe nói cậu tự nấu cơm à?"
"Thỉnh thoảng thôi." Trương đội trưởng nói, cân nhắc ý tứ trong lời chị. Nghe nói? Nghe từ ai? Tối qua mới vào đồn công an, ánh mắt Kiều Hữu Hồng luôn có chút né tránh, Trương đội trưởng cứ như không có chuyện gì. Với cách xưng hô "Tiểu Trương" rõ ràng là muốn làm quen, có chút không hợp, anh cũng không phản đối, điều này khiến Kiều Hữu Hồng có chút cảm kích.
"Lần sau lười nấu, qua chỗ chị ăn nhé." Kiều Hữu Hồng được đằng chân lân đằng đầu, "Đông người, ăn cơm cũng vui hơn."
Trương đội trưởng từ chối, phủi phủi vai, đứng dậy chuẩn bị đi. Kiều Hữu Hồng vội lấy bàn chải, quét quét trên cổ áo và lưng anh, đưa Trương đội trưởng ra cửa, hỏi: "Các anh bắt Phương Phương cả đêm à?" Chị cẩn thận quan sát sắc mặt Trương đội trưởng, "Nó phạm lỗi gì sao?"
"Không có, chỉ là xác minh một số tình huống." Trương đội trưởng nói, thấy Đậu Phương xỏ dép lê, ôm hai chiếc khăn tắm lớn, nhìn thẳng hướng nhà vệ sinh, miệng oán giận: "Đến đây ăn, ai mà thèm? Chúng ta chẳng phải suốt ngày ăn cơm hộp à?" Rồi "Rầm" một tiếng đóng cửa lại.
Trương đội trưởng nói thêm với Kiều Hữu Hồng: "Không liên quan đến chị đâu." Rồi rời khỏi tiệm cắt tóc, đi về phía tòa nhà văn phòng.
Việc tiệm cắt tóc bị người ta báo không truyền ra ngoài, Kiều Hữu Hồng mơ hồ cảm thấy, là Trương đội trưởng đã giữ bí mật cho chị.
***
Vài ngày sau, chị đặt một sọt hải sản tươi mới vừa đánh bắt được, còn hấp một nồi bánh bao hải sản, bảo Đậu Phương mang đến đồn công an lúc còn nóng.
Lão Lương không khách khí nhận lấy, lập tức tìm dao nhỏ để cạy hàu sống ăn. Chị La nói sợ mỡ máu cao, không ăn nhiều, còn mắng lão Lương như dã nhân, sống cũng dám ăn, "Thứ này nóng, tối vợ anh chịu được không?"
"Sao lại không chịu được?" Lão Lương nói, "Tôi thấy lão Vương tối mạt chược còn xoa không nổi. Chị đừng có mà lúc nào cũng cholesterol, bồi bổ cho đàn ông đi. Đàn bà dựa vào ngủ, đàn ông dựa vào ăn, anh ta ăn không ngon thì chị ngủ không ngon, liên quan gì đến mãn kinh."
Mấy người này cả nam lẫn nữ, nói chuyện tục tĩu, cười ngả nghiêng.
Đậu Phương cắn môi, đứng ở cửa không đi. Cô biết Kiều Hữu Hồng mang sọt hải sản này chủ yếu là cho Trương đội trưởng, thấy mọi người chia nhau chỉ còn cái đáy, Trương đội trưởng còn chẳng thấy bóng dáng đâu.
"Này, Trương đội trưởng đâu?" Lão Lương cũng nhớ ra chuyện này.
"Đi đâu rồi ấy nhỉ?" Tiểu Đổng tâm trạng rất tốt, hiếm khi chào hỏi Đậu Phương, "Ra ngoài cũng lâu rồi."
Đậu Phương quyết định đợi thêm một lát. Đã cất công mang đồ đến, dù sao cũng phải để người ta cảm ơn chứ? Cô thừa lúc chị La không để ý, lẻn vào nhà vệ sinh. Vặn tay nắm, có người bên trong, làm Đậu Phương giật bắn mình, hóa ra Trương đội trưởng đang gọi điện thoại trong nhà vệ sinh, cơ bản anh chỉ nghe, không nói gì nhiều, nên rất im lặng. Bị cánh cửa đẩy trúng, anh quay đầu lại, mặt mày giận dữ.
Đậu Phương há hốc miệng, đang định xin lỗi, cửa "Rầm" một tiếng, bị anh đóng sầm lại từ bên trong.
Đậu Phương nhìn cánh cửa còn đang rung, lẩm bẩm một câu: "Đồ thần kinh."
Cơn giận chưa tan, cô quay trở lại văn phòng, giật lại sọt nhựa, đổ hết hải sản còn lại cả vỏ lên bàn, rồi bỏ đi.
Chị La kéo cô lại, tốt bụng nhắc nhở: "Tiểu Đổng, em bớt giao du với nó thôi." Chị quay sang hỏi lão Lương, "Có phải hôm đó nó tự nói, đến cấp ba cũng chưa học xong không?"
Lão Lương ngậm bánh bao, mang tài liệu vào văn phòng nhỏ, rồi quay lại chỗ ngồi, "Lão Hứa ở trong đấy, đừng ồn ào."
Chị La bĩu môi, cùng Tiểu Đổng im lặng.
Lão Lương thấy Trương đội trưởng từ nhà vệ sinh trở về, chào hỏi anh, "Ăn bánh bao đi, còn nóng."
Trương đội trưởng tâm trạng không tốt, nói không đói, mọi người ăn đi, đi xuống lầu, thấy Đậu Phương băng qua quảng trường, đợi đèn xanh rồi chạy sang đường. Cô mặc áo phao mỏng dài đến đùi, màu đỏ rực, bên dưới chân trần, đi đôi bốt cao đến mắt cá chân, như một đám mây đỏ xù xì.
***
Tối tan tầm, Trương đội trưởng không vội về nhà, anh đi đến cửa tiệm Phong Tình. Kiều Hữu Hồng không có ở đó, Đậu Phương và Kiều Hạo Hiên rúc vào nhau trên ghế sofa, dán mắt vào video trên điện thoại. Trương đội trưởng gõ đế giày lên bậc thềm.
Anh không mặc cảnh phục, bên ngoài áo sơ mi là áo khoác dáng dài màu nhạt, Đậu Phương nhất thời không nhận ra, đến khi đứng lên, mặt cô lại xụ xuống.
"Đóng cửa!" Cô ngồi phịch xuống sofa, ném lại một câu.
"Chưa đến tám giờ mà?" Trương đội trưởng tự nhiên bước vào tiệm, "Cắt tóc."
Đậu Phương đẩy điện thoại cho Kiều Hạo Hiên, cô cau mày, "Anh mới cắt xong còn gì, lại cắt?"
Trương đội trưởng ừ một tiếng, "Cắt không đẹp, sửa lại."
"Tôi không biết cắt, anh đợi mai chị Hồng đến rồi hãy đến nhé."
"Không cần chị ấy." Trương đội trưởng nghĩ đến tay nghề của Kiều Hữu Hồng là thấy đau đầu, "Cô sửa giúp tôi đi."
"Tôi thật sự không biết cắt."
"Không sao."
Ánh mắt nghi hoặc của Đậu Phương trở nên ranh mãnh. Cô thầm hừ một tiếng, cố ý muốn làm bậy, "Được thôi, tôi cắt hỏng đấy, anh đừng trách tôi nhé."
"Gội đầu trước không?" Trương đội trưởng không đợi Đậu Phương sai bảo, tự lên lầu, nằm xuống ghế. Anh thấy khuôn mặt Đậu Phương cúi xuống, rất gần, như đang xem xét kiểu tóc của anh, rồi lại ngẩng lên.
"Nhắm mắt vào." Cô nói, hai tay ấn từ huyệt thái dương xuống gáy, cô lơ đãng nói: "Chỗ này của anh cứng quá, áp lực lớn lắm à?" Cô xoa bóp sau gáy anh mấy cái không mạnh không nhẹ, tay cô lại men theo vành tai đến tóc mai, "Nước có hơi lạnh không?" Cuối cùng cô cũng nhớ ra hỏi anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT