Khánh Châu là thành trọng yếu ở phía Bắc Hà Đông, cũng là thành thị lớn nhất vùng biên Bắc của Đại Chu. Đi tiếp về phía Bắc, chính là vùng chuyển tiếp giữa ruộng đồng và thảo nguyên, rải rác vài thị trấn làng mạc, rồi sau đó là lãnh địa của người Thiết Cốt.
Từ Lăng Châu đến Khánh Châu cách nhau sáu trăm dặm, nếu đi đường quan đạo bình thường thì mất bảy đến tám ngày. Thẩm Nghi Đường nghĩ rằng hành trình của Yến Nguyên Chiêu đã bị chậm trễ, hẳn sẽ phải ngày đêm gấp rút để kịp đến Khánh Châu, nhưng hắn lại không hề sắp xếp như vậy. Đoàn xe rời khỏi thành phi nhanh vài canh giờ, rồi dừng lại nghỉ ngơi tại chỗ. Sau đó, theo lời Bạch Vũ đến xin chỉ thị, mỗi đêm đều sẽ tìm khách đ**m để nghỉ lại.
Đợi Bạch Vũ đi khỏi, Thẩm Nghi Đường không nhịn được lên tiếng: “Chúng ta có thể ngủ trong rừng núi, sáng hôm sau lên đường sớm, như vậy sẽ không mất thời gian.”
Nàng từng hỏi Yến Nguyên Chiêu vì sao phải đến Khánh Châu, nhưng hắn không chịu nói. Nàng chỉ có thể tự đoán bừa, lại có phần lo lắng thế lực đang can thiệp vào hắn sẽ không chịu ngồi yên, rất có thể sẽ nghĩ ra cách khác để cản đường hắn.
Yến Nguyên Chiêu đang đọc quyển Hà Đông địa chí, tay còn cầm bản đồ vẽ vẽ tô tô. Nghe vậy thì ngẩng đầu liếc nàng một cái: “Ngươi mạng rẻ, ngủ đâu cũng được, không có nghĩa người khác cũng vậy.”
Đúng lúc ấy, Thẩm Nghi Đường ngáp một cái rõ dài.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT