Đúng như Trần Phi Vãn đã nói, Hạ Đằng lo lắng thái quá mất rồi, đừng có tưởng tượng mình có nhiều người chú ý quá.

Khi cô đứng trên bục giảng, ngoài vài tiếng hò reo của mấy cậu bạn cuối lớp lúc cô vừa bước vào và những ánh mắt săm soi của các bạn nữ thì mọi thứ đều diễn ra bình thường. Sự xuất hiện của cô chỉ đơn thuần là một học sinh chuyển trường thông thường thôi.

Họ không hề quen biết cô.

Sau khi Hạ Đằng giới thiệu sơ qua về bản thân, sự căng thẳng tích tụ suốt buổi sáng cuối cùng cũng được giải tỏa.

Mãi cho đến khi một giọng nói cao vút vang lên:

“Hạ Đằng?”

Cô đột nhiên ngẩng phắt đầu lên, tim như ngừng đập. 

Tới khi nhìn rõ khuôn mặt đó, suýt chút nữa cô đã buột miệng chửi thề.

Giang Trừng Dương đứng “vút” dậy khỏi chỗ ngồi, vẻ mặt đầy mừng rỡ: “Cậu học cùng lớp với tớ à!”

“Giang Trừng Dương, cậu đỉnh thật đấy, lén lút quen biết với người ta từ khi nào vậy?” Người nói là cậu bạn vừa nãy còn khoác vai Điền Ba ở hành lang, ngồi ở dãy cuối cùng, chân cứ đá vào chân ghế của Giang Trừng Dương.

“Bọn tôi mới quen thôi, cậu ấy là hàng xóm của tôi.”

Tần Phàm hứng thú hỏi: “Nhà cậu ở đâu thế? Hôm nay tôi đến nhà cậu chơi được không?”

Điền Ba đập bàn giáo viên: “Giang Trừng Dương, Tần Phàm! Hai đứa không ngừng được à!”

Giang Trừng Dương vội vàng quay lại, còn Tần Phàm thì vẫn giữ nguyên tư thế ngồi vắt vẻo, cười cợt nhả mà không hề có ý hối lỗi: “Bọn em xong rồi, anh Điền cứ tiếp tục đi.”

Điền Ba liếc xéo cậu ta, rồi ngay lập tức quay sang Hạ Đằng với vẻ mặt ôn hòa: “Em còn muốn nói gì nữa không?”

Hạ Đằng lắc đầu.

“Được rồi, vậy thì thầy xin nói vài lời…”

Điền Ba bắt đầu bài phát biểu tổng kết dài dòng, ca ngợi chân-thiện-mỹ, vừa khách sáo lại vừa nhàm chán. Hạ Đằng chẳng có tâm trạng nào mà nghe, những người bên dưới cũng vậy, ai nấy đều bắt đầu làm việc riêng.

Tranh thủ lúc này, Hạ Đằng quan sát khắp lớp học: sàn xi măng, tường quét vôi trắng, trên trần có ba hàng đèn lớn và một chiếc quạt điện. Bốn góc trần nhà thì hoặc là bong tróc vôi vữa, hoặc là có vết ố do nước mưa thấm vào. Cơ sở vật chất trong phòng đều đã cũ kỹ: không có bục giảng đa phương tiện, không có màn hình chiếu. Bảng đen phía trước thì tạm coi là một cái bảng, còn bảng đen phía sau thì chỉ đơn giản là một khung vuông được đóng lên tường, sau đấy sơn đen phần bên trong.

Khoảng cách giữa các bàn học rất hẹp, nhưng cũng may là mỗi người vẫn có một bàn riêng. Vệ sinh lớp học cũng tạm chấp nhận được.

Còn về học sinh...

Đã đến giờ vào học nhưng hai hàng cuối vẫn còn mấy chỗ trống. Hầu hết những học sinh đang ngồi đều mang vẻ giống với Tần Phàm vừa nãy.

Hạ Đằng vẫn đang suy nghĩ thì ánh mắt bỗng dừng lại. Chủ đề bài phát biểu của Điền Ba đã chuyển từ “Chào mừng học sinh mới” sang “Kế hoạch mới cho học kỳ mới”. Thầy vẫn còn đang nói thì bỗng bị Hạ Đằng ở bên cạnh cắt ngang.

“Này!” Cô nhìn về một hướng, giọng nói không lớn cũng không nhỏ.

Những người nghe thấy đều đồng loạt ngẩng đầu lên.

Điền Ba khó hiểu quay đầu lại: “Hả?”

Hạ Đằng chỉ tay về phía một nữ sinh ở hàng thứ ba từ dưới lên, hỏi: “Cậu vừa làm gì đấy?”

Lần này cả lớp đều nghe thấy, thế là đồng loạt quay đầu nhìn về hướng đó. Điền Ba cũng nhìn theo rồi hỏi: “Triệu Ý Hàm, em làm gì thế?”

“Em làm gì ạ?” 

Triệu Ý Hàm thản nhiên xòe tay ra, mười móng tay đều sơn đen, trả lời: “Em không biết, thầy hỏi cậu ấy xem em làm gì.”

Điền Ba lại tò mò nhìn Hạ Đằng: “Em ấy làm gì vậy?”

Hạ Đằng hít một hơi, nói: “Làm ơn xóa bức ảnh vừa nãy đi.”

Triệu Ý Hàm ngả người ra sau, phủi sạch: “Ai chụp cậu?"

Sự nhạy cảm của cô với ống kính gần như đã đến mức phát điên luôn rồi. Hạ Đằng bỗng thấy buồn cười: “Có cần tôi lục điện thoại của cậu không?”

Giọng điệu này của cô hoàn toàn không hợp với hình ảnh trầm lặng, có phần xa cách lúc trước.

Tần Phàm ngồi ở hàng cuối cùng, dựa tường rung chân, xem trò vui không ngại chuyện lớn: “Ồ, hóa ra không phải cừu non à.”

Rõ ràng Triệu Ý Hàm không phải loại người dễ bắt nạt. Cô ta ném điện thoại cái “cạch” xuống bàn rồi cho hai tay vào túi, nghiêng đầu nói: “Cậu cứ thử đi.”

Hạ Đằng chỉ chờ có thế thôi. Cô nhấc chân định bước xuống thì Điền Ba đã kịp thời giữ cô lại: “Em khoan đã.” Thầy đi đến cạnh chỗ ngồi của Triệu Ý Hàm: “Rốt cuộc em có chụp không?”

Triệu Ý Hàm đảo mắt: “Em không.”

Điền Ba lại đánh mắt nhìn Hạ Đằng rồi nói: “Triệu Ý Hàm, giờ học không được chơi điện thoại. Nếu em không nói thật, thầy sẽ tịch thu đấy.”

Thầy nói vậy nghĩa là không tin cô ta rồi. Lúc này cả lớp đều dồn ánh mắt về phía Triệu Ý Hàm, cô ta bị nhìn đến phát bực, thế là liền khó chịu đá “rầm” vào chân bàn rồi đứng phắt dậy, nói: “Có thằng ở A2 hỏi em là có phải lớp mình có gái xinh chuyển đến không, bảo em chụp cho nó một tấm! Đệt, hỏi mãi hỏi mãi, phiền thật sự!”

Triệu Ý Hàm nhấn mở điện thoại rồi giơ ra cho Hạ Đằng xem. Đó là một chiếc iPhone nhái rất thô thiển, màn hình hiển thị cuộc trò chuyện QQ. Quả đúng như lời cô ta nói, có người hỏi thăm Hạ Đằng. Cô ta đã chụp một tấm gửi đi, mà Hạ Đằng thì nhạy cảm đến mức phát hiện ra ngay khi ống kính vừa lia tới. Đúng lúc đó, người bạn kia nhắn tiếp một câu: “Cậu ấy phát hiện ra mày rồi à? Vãi, đẹp thật đấy.”

Triệu Ý Hàm tỏ vẻ khó chịu: “Không phải chỉ một tấm ảnh thôi sao? Sao cậu cứ làm quá lên thế?”

Không phải chỉ một tấm ảnh thôi sao?

Hạ Đằng không thể giải thích, cũng không muốn giải thích. 

Giọng cô không hề có chút gợn sóng: “Tôi không thích bị chụp lén. Mong cậu lần sau làm việc này thì nên hỏi ý kiến của tôi trước.”

Triệu Ý Hàm nghe vậy, mắt trợn tròn định nói gì đó thì Điền Ba vội vàng xen vào: “Được rồi, được rồi. Hôm nay là ngày đầu tiên đi học, thầy sẽ không tịch thu điện thoại của em. Nhưng tới giờ học không được chơi nữa, nghe rõ chưa?”

Triệu Ý Hàm vẫn còn đang tức giận, lời khuyên của Điền Ba chẳng có tác dụng xoa dịu nào. Cô ta lầm bầm như đang chửi rủa, còn Hạ Đằng thì chẳng để tâm, quay trở lại bục giảng.

“Vậy thì từ hôm nay, Hạ Đằng sẽ là một thành viên của lớp 12A6 của chúng ta. Mọi người vỗ tay chào đón bạn ấy nào!”

Điền Ba cố gắng cứu vãn bầu không khí, nhưng sau sự việc vừa rồi, tiếng vỗ tay cũng chỉ còn lác đác loe ngoe. Các bạn nữ đa số chỉ vỗ tượng trưng hai cái, Triệu Ý Hàm thì hoàn toàn phớt lờ, nằm xuống ngủ luôn. Lần này Tần Phàm cũng không trêu chọc, chỉ dựa người vào tường mà quan sát cô. ( truyện trên app t.y.t )

Các bạn nam không có cậu ta dẫn đầu nên không ai động đậy, chỉ có Giang Trừng Dương là vẫn vỗ tay không ngừng. Tiếng vỗ tay ấy vang lên lạc lõng trong bầu không khí đang dần nghiêng về phía "không chào đón" của lớp.

Hạ Đằng nhận ra điều đó. Là một học sinh mới, một người chuyển trường, có lẽ hành động vừa rồi của cô đã sai, nhưng cô đang ở trong giai đoạn cực kỳ nhạy cảm. Chỉ một chút xao động nhỏ thôi cũng đủ khiến cô đề cao cảnh giác gấp bội.

Nếu việc giải thích rõ ràng sẽ dẫn đến nhiều rắc rối không lường trước, vậy thì Hạ Đằng thà không được chào đón để đổi lấy sự thoải mái.

Điền Bá sắp xếp cho Hạ Đằng ngồi ở hàng thứ năm từ trên xuống, cũng là hàng thứ ba từ dưới lên, cùng dãy với Triệu Ý Hàm nhưng ở phía sát tường. Nghe ý của Điền Ba thì có vẻ đây là chỗ trống duy nhất hiện tại, sau này cô sẽ được chuyển lên phía trước. 

Hạ Đằng không có ý kiến gì, cô đeo cặp sách vào chỗ. Bàn ghế gỗ cũ kỹ, mặt bàn lởm chởm những vết khắc bằng dao, chỗ này một lỗ, chỗ kia một hố.

Giang Trừng Dương ngồi ở dãy xéo phía sau cô, liên tục phát ra những âm thanh kỳ quặc để gọi cô lại. Hạ Đằng nghe mấy tiếng ồn đó mà nhức cả đầu, cô không muốn để ý, nhưng vì phép lịch sự nên vẫn gật đầu một cái coi như đáp lại. Tới khi Giang Trừng Dương tiếp tục múa tay múa chân ra hiệu điều gì đó thì cô đã nhanh chóng quay đầu đi.

Tần Phàm thấy buồn cười: “Cậu thấy chưa, người ta đâu thèm để ý đến cậu.”

Hai tiết đầu là môn Ngữ văn của thầy Điền Ba. Ngoại trừ ba hàng đầu miễn cưỡng có vẻ đang nghe giảng, thì những người phía sau đều như bầy cừu được thả rông, rơi vào một trạng thái lười biếng nhàn nhã.

Đang trong giờ học thì chợt có mấy cậu học sinh lẻn vào từ cửa sau. Họ vứt cặp vào trước, sau đấy mới cúi người dịch chuyển từng bước đến chỗ ngồi. Hành động này hoàn toàn là “bịt tai trộm chuông”, bởi vì ngay từ lúc họ lén lút bước vào cửa thì thầy Điền Ba đã phát hiện ra rồi.

Họ rất thích cái cảnh bị gọi tên mắng công khai vì đi học muộn, rồi lại trưng ra vẻ mặt bất cần, cảm thấy thấy thế vừa khác người lại vừa “ngầu”. 

Khi tiết học trôi qua được hơn nửa, hai hàng cuối gần như đã ngồi kín chỗ. 

Chỉ còn một ghế trống, sát cửa sổ, ở hàng cuối cùng. Vị trí này cùng một hàng với chỗ ngồi của Hạ Đằng nên cô không nhìn thấy.

Thầy Điền Ba vốn là người rất bao dung với học sinh. Sau khi giảng bài xong, thầy chỉ dành mười phút để cằn nhằn mấy cậu học sinh đi học muộn rồi phạt họ quét lớp ba ngày là xong. Ở trường cũ của Hạ Đằng mà xảy ra hành vi này thì chắc chắn sẽ bị mời phụ huynh và kỷ luật nghiêm khắc.

Cô lại tiếp tục phải thay đổi hoàn toàn nhận thức về mối quan hệ thầy trò. Hèn chi học sinh chẳng mấy sợ thầy Điền Ba.

Sau màn phê bình ngắn gọn, thầy Điền Ba đảo mắt một lượt, sau đó dừng lại ở chiếc ghế trống cuối cùng: “Kỳ Chính đâu? Không đến à?”

Một cậu học sinh nhanh chóng trả lời: “Không ạ.”

“Thằng nhóc này lại lang thang ở đâu rồi? Có biết hôm nay khai giảng không?”

Tần Phàm chen vào: “Tối qua cậu ấy uống say rồi ạ.”

Dường như cả lớp đã quá quen với cảnh tượng này rồi, không ai có phản ứng gì lớn.

Mà có vẻ đây cũng không phải lần đầu Điền Ba đối mặt với tình huống tương tự, thầy chỉ vào Tần Phàm rồi nói: “Ngày mai em đưa bạn ấy đến lớp.”

“Anh Điền làm khó em rồi, em đâu có tài cán lớn đến thế.”

“Ít nói nhảm đi, không đưa được bạn ấy đến là thầy gõ đầu em trước đấy.” Điền Ba gấp giáo án lại: “Được rồi, hôm nay học đến đây thôi. Lát nữa các cán sự bộ môn mang danh sách bài tập hè chưa nộp về văn phòng cho thầy. Ai chưa làm xong thì nhanh lên, qua hôm nay thì không còn đơn giản là nộp bù nữa đâu nhé.”

Thầy Điền Ba vừa dứt lời, chuông tan học cũng vừa kịp vang lên, cả lớp lập tức ồn ào náo loạn. Triệu Ý Hàm là người đầu tiên vọt ra khỏi lớp, theo sau là hai cô bạn thân. Các cán sự bộ môn bị vây kín, mấy quyển bài tập ít ỏi đã làm xong bị tranh giành, bạn nữ lẫn bạn nam đều chụm đầu vào nhau chép lia lịa. Tần Phàm cũng đang cắm cúi chép, vừa chép vừa chửi: “Cái thằng chết tiệt nào viết chữ xấu thế này, nhìn không rõ gì cả!”

Nữ cán sự bộ môn vớ lấy một quyển sách rồi đánh cậu ta: “Cầm về đi, chê thì đừng chép nữa!”

Tần Phàm ném bút: “Vậy không chép nữa, tùy cậu đấy.” Nói xong, cậu ta nhảy ra khỏi chỗ ngồi chạy biến ra ngoài, cán sự lớp gọi mà cũng không thèm quay đầu lại.

Cả lớp ồn ào hết cả lên.

Hạ Đằng quay đầu lại, trước mặt cô bỗng xuất hiện một người làm cô giật nảy mình.

Giang Trừng Dương ngồi ngay bàn trên, úp mặt xuống bàn học của Hạ Đằng rồi chớp mắt hỏi: “Cậu muốn ra ngoài đi dạo quanh trường không?”

Hạ Đằng khẽ lùi lại. Dường như lúc nào cậu ta cũng tràn đầy nhiệt huyết, chẳng biết xấu hổ là gì hết.

Cô còn chưa kịp lên tiếng thì Giang Trừng Dương bỗng quay ngoắt sang phía khác, lớn tiếng gọi: “Giang Vãn Nguyệt!”

Trong nhóm cán sự lớp, một nữ sinh quay đầu lại, nhìn Giang Trừng Dương rồi lại nhìn Hạ Đằng.

Giang Trừng Dương vẫy tay với cô ấy: “Em lại đây một lát đi.”

Cô ấy không nhúc nhích, Giang Trừng Dương vẫn không ngừng vẫy tay: “Lại đây, lại đây, lại đây đi mà.”

Cô ấy bị cậu làm phiền đâm ra bực mình, bèn đặt chồng sách bài tập trên tay xuống bàn rồi đi tới.

“Làm sao?” Cô ấy hỏi.

Vừa nghe giọng nói này là Hạ Đằng đã nhận ra ngay, chính là cô gái hôm qua.

Dáng người cô ấy cao ráo, gầy gò, da dẻ trắng trẻo. Gien nhà họ Giang tốt thật, Giang Trừng Dương thì sáng sủa đẹp trai, còn Giang Vãn Nguyệt thì xinh đẹp sạch sẽ. Mặt mày hai người có tới bảy phần giống nhau, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác biệt: một người sôi nổi, một người lạnh lùng; một người hướng ngoại, một người hướng nội.

Hạ Đằng liếc nhìn tấm thẻ tên cài trên đồng phục của cô ấy: Giang Vãn Nguyệt.

Quả nhiên, người như tên gọi, trong trẻo như vầng trăng sáng.

Giang Trừng Dương lại bắt đầu cái kiểu tự nhiên như thể thân quen từ lâu của mình, cậu ấy giới thiệu: “Đây là người hôm qua anh nói với em đó, cháu gái của bà nội Thẩm. Hai đứa làm quen đi? Em xem, Triệu Ý Hàm gây rối như thế, anh sợ không có bạn nữ nào chơi với cậu ấy mất.”

Hạ Đằng nhìn cậu ấy, người này bị sao vậy chứ…

Giang Vãn Nguyệt nói: “Không phải đã có anh rồi sao?”

Giang Trừng Dương: “Anh đâu phải con gái.”

“Người ta còn chưa lo mà anh lo cái gì?”

Giang Trừng Dương tỏ vẻ không vui: “Bình thường bà nội Thẩm đối xử với em không tốt à? Cậu ấy mới đến đây, vẫn còn lạ nước lạ cái, chẳng phải chúng ta nên chăm sóc cậu ấy sao?”

Câu hỏi đầy tính công kích của cậu ấy khiến Giang Vãn Nguyệt nhíu mày, không nói gì nữa.

“Không cần đâu, cảm ơn.” Cuối cùng Hạ Đằng cũng tìm được kẽ hở để lên tiếng: “Đừng làm khó em gái cậu.”

“Khó khăn gì đâu.” Giang Vãn Nguyệt đột nhiên nhìn cô: “Cậu tưởng tôi sợ cậu à?”

“...”

“Tôi không chơi với tụi Triệu Ý Hàm đâu. Trường tôi có luật ngầm từ lâu rồi – phe tốt phe xấu ai làm việc nấy, nước sông không phạm nước giếng.”

Không ngờ ở cái trường làng nhỏ xíu ở huyện Chiêu này, việc phân chia bè phái lại rõ ràng đến vậy.

Tuy nhiên Hạ Đằng không mấy quan tâm. Cô vốn dĩ không có ý định hòa nhập vào bất kỳ tập thể nào.

Chỉ là, không chủ động hòa nhập khác với bị cô lập.

Giang Trừng Dương hỏi: “Vậy có tới căn tin không? Tớ mời hai người uống nước.”

“Không đi đâu, em phải thu bài tập.”

Giang Vãn Nguyệt từ chối rất dứt khoát.

Nhưng sau khi dừng lại một thoáng, cô ấy lại nói: “Để tan học rồi tính.”

Hạ Đằng vốn định lắc đầu, nhưng nghe thấy câu này thì bỗng dừng lại không động đậy nữa.

“Nhớ đấy nhé!” Giang Trừng Dương hớn hở bật dậy, vòng tay ra sau bả vai Giang Vãn Nguyệt rồi đẩy cô ấy đi: “Chỉ là bài tập thôi mà, để anh thu giúp em, đứa nào không nộp thì anh đi đòi cho!”

Đi được vài bước, cậu ấy lại quay đầu lại, mỉm cười với Hạ Đằng: “Tan học nhớ đợi tớ đấy nhé!”

Sau đó chẳng đợi Hạ Đằng trả lời, cậu ấy đã chạy đi trêu chọc người khác ngay.

Mãi một lúc sau Hạ Đằng mới chợt nhận ra, cô khẽ đáp “Được”, giọng nói nhẹ nhàng hòa vào làn gió ấm áp thổi vào từ cửa sổ. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play