Hạ Đằng nhanh chóng gạt đi những suy nghĩ miên man, cô quay lại phòng khách thì nhìn thấy cái vali bám đầy bụi đất của mình.

“Bà ngoại, cái này... ai mang đến vậy ạ?” Cô hỏi.

Thẩm Phồn vừa phe phẩy chiếc quạt vừa nói: “Sáng sớm bà đi chợ mua thức ăn, thấy cái vali này chình ình ngay cửa. Bà cũng chẳng biết là của ai nên xách tạm vào nhà luôn.”

“Là của cháu đấy ạ.” Hạ Đằng thản nhiên đáp: “Chắc là hôm qua cháu để quên trên xe, bác tài xế kia mang trả lại giúp cháu.”

Thẩm Phồn nghe vậy, liền cầm cây quạt phe phẩy tới tấp về phía cô, không nhịn được mà cằn nhằn: “Cái con bé này, già cái đầu rồi mà còn vứt đồ lung tung. Lần sau phải cẩn thận hơn đấy, lần này cũng may người ở huyện Chiêu chúng ta ai cũng tốt bụng.”

Hạ Đằng rất muốn sửa lại hai chữ “ai cũng” này, mới hôm qua thôi cô còn đụng phải một tên khốn nạn cơ mà.

Thẩm Phồn lại nói tiếp: “Sáng nay mẹ con có gọi điện thoại tới, bảo là gọi vào di động của con mà không được. Ăn cơm xong nhớ gọi lại cho mẹ đấy.”

Hạ Đằng gật đầu.

Bữa sáng đã dọn sẵn trên bàn ăn, được đậy bằng một chiếc lồng bàn. Hạ Đằng nhấc lồng bàn lên, bên trong có hai đĩa rau xào nhỏ, một bát cháo trắng và một đĩa bánh bí đỏ vàng ruộm. Cô nhớ món này rất rõ, đây là món bánh mà Thẩm Phồn tự tay làm, bí đỏ cũng do một tay bà trồng luôn. Hồi bé, cô mê tít món này.

Trần Phi Vãn cũng biết làm món này, nhưng vì bà ấy chê phiền phức nên chưa bao giờ làm cho cô ăn.

Hạ Đằng gắp một miếng bánh đưa lên miệng cắn thử, vị ngọt thanh mà không ngấy, lại còn dai dai, làm ký ức vị giác tuổi thơ bất chợt ùa về trong cô.

Cô muốn chụp một tấm ảnh, thế là bèn đặt đũa xuống, rồi “lóc cóc” chạy vội lên lầu, vào phòng tìm điện thoại.

Cô vừa với tay lấy chiếc điện thoại từ dưới gối ra thì màn hình đã hiện lên tin nhắn WeChat của Trần Phi Vãn. Tin nhắn nói về mấy kiện hành lý khác mà bà ấy đã gửi tới đây trước khi cô lên đường một tuần, chúng đã đến huyện Chiêu cùng lúc với cô vào hôm qua và dự kiến sẽ được giao trong hôm nay.

Dĩ nhiên không chỉ có vậy, Hạ Đằng kéo xuống xem tiếp, quả nhiên là mấy dòng chữ mà chẳng cần đọc thành tiếng cũng đủ hình dung ra giọng điệu Trần Phi Vãn sẽ dùng để dạy dỗ cô:

“Mấy giờ rồi mà còn chưa chịu dậy nữa? Đừng có tưởng trốn đi xa là muốn làm gì thì làm.”

“Trước đây cứ kêu không có thời gian học, bây giờ thì có cả đống thời gian cho con rồi đấy, tập trung ôn bài cho tử tế vào. Chất lượng giáo viên ở dưới quê không bằng trên này đâu, cần tài liệu gì thì nói ngay cho mẹ.”

“Mỗi tối nhớ tắt máy điện thoại, bớt lên mạng xem mấy thứ linh tinh vớ vẩn đi.”

...

Hạ Đằng đọc xong liền thoát khỏi khung chat, vuốt màn hình sang trái để xóa, rồi quẳng chiếc điện thoại lại trên giường.

Cô chẳng còn tâm trạng nào để chụp ảnh nữa, bèn đi xuống lầu, bước chân nặng nề hơn cả lúc mới ngủ dậy.

Trần Phi Vãn là người hiếu thắng, sĩ diện là thứ bà không bao giờ để mất. Ngày trước cô nổi tiếng làm Trần Phi Vãn vui mừng bao nhiêu thì bây giờ bà lại oán trách cô bấy nhiêu.

Phiền thật đấy.

Ăn sáng xong, Hạ Đằng đi rửa bát, còn Thẩm Phồn thì ra phố mua ít đồ cùng với bà Ngô hàng xóm.

Đúng lúc này, có tiếng gõ vào cánh cổng sắt màu đỏ ngoài sân, một giọng nam vọng vào từ bên ngoài: “Xin chào, giao hàng đây ạ, cho hỏi có ai ở nhà không?”

Hạ Đằng đáp lời: “Ra ngay đây!”

Mở cổng ra, quả nhiên bên ngoài có một chiếc xe đang đỗ, là loại xe có thùng chở hàng, nhưng không phải xe đạp xích lô ba bánh mà là xe điện bốn bánh.

Trong thùng xe có mấy thùng giấy lớn, là đồ của cô.

Anh chàng giao hàng cầm một tờ giấy trên tay, hỏi: “Cô là Thẩm Phồn đúng không?”

“Phải.”

Lúc Trần Phi Vãn gửi đồ đã điền tên bà ngoại cô.

Hạ Đằng cúi đầu ký tên vào phiếu giao hàng, cái kiểu ký nhận đã lỗi thời này quả thật rất phù hợp với phong cách của huyện Chiêu.

“Đồ của cô hơi nhiều đấy, có cần tôi giúp một tay không?”

Hạ Đằng ngơ ngác ngẩng đầu hỏi: “Anh không phải đi giao hàng cho người khác nữa à?”

Anh chàng đáp: “Người dân ở đây ít ai mua đồ trên mạng lắm, người gửi đồ cũng không nhiều. Cả huyện chỉ có một công ty chuyển phát này thôi, hôm nay hàng gửi về khu vực cầu Tây Lương chỉ có mình cô nhận hàng.”

Nói rồi, anh ta nhấc ba thùng hàng từ trên thùng xe điện xuống, xếp chồng lên nhau dưới đất.

Hạ Đằng vẫn đang mải suy nghĩ về câu nói “Người dân ở đây ít ai mua đồ trên mạng lắm”, dường như huyện Chiêu còn “nguyên thủy” hơn cả những gì cô tưởng tượng. Thành phố thì hào nhoáng, thông tin thay đổi chóng mặt, mỗi sớm mai thức dậy là một dáng vẻ mới, còn nơi này dường như chẳng hề bị guồng quay đó tác động chút nào.

Có lẽ Trần Phi Vãn đưa cô về đây là đúng.

Anh chàng giao hàng huơ huơ tay trước mặt cô: “Này?”

Hạ Đằng hoàn hồn: “Cảm ơn anh, cứ để đây được rồi ạ, tôi tự bê vào được.”

“À, được thôi.” Anh chàng gãi đầu, cười ngượng nghịu với cô, nói một tiếng tạm biệt rồi lên xe bốn bánh đi mất.

Hạ Đằng ngồi xổm xuống, ngẩn người nhìn mấy thùng hàng.

Cô vốn không quen làm phiền người khác, nhưng ba cái thùng đầy ắp trước mắt này quả thực là một thử thách không nhỏ.

Hạ Đằng vung vẩy cánh tay, rồi ôm lấy đáy thùng hàng, thầm đếm trong lòng:

Ba, hai, một...

“Nhanh lên nào! Anh đợi em ở cổng đấy!”

Một giọng nam bất ngờ vang lên từ phía sau khiến cô giật nảy mình.

Thùng hàng rơi “rầm” trở lại đất, cũng làm cậu con trai kia hoảng hồn.

“Ơ, cậu?”

Hạ Đằng quay đầu lại, thấy một cậu con trai đứng cách đó không xa. Dáng người cậu trai đó cao ráo, nước da hơi ngăm, tóc cắt rất ngắn, mặc chiếc áo thun màu cam cực kỳ bắt mắt, trông cứ như một mặt trời nhỏ di động.

Cậu ta nhìn cô, rồi lại nhìn cánh cổng sắt màu đỏ đang mở toang sau lưng, ngẩn ra một giây: “Cậu là...”

Hạ Đằng nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của cậu ta, bèn lên tiếng: “Thẩm Phồn là bà ngoại tôi, bà tôi ra ngoài rồi.”

“Thì ra là cậu à.”

Mắt cậu ta tròn xoe, sau một thoáng ngạc nhiên, má phải liền hiện lên một lúm đồng tiền nhỏ, cậu ta cười nói: “Mấy hôm trước còn nghe bà Thẩm kể cháu gái bà sắp chuyển đến ở, không ngờ đã gặp được cô cháu gái đấy rồi.”

Hạ Đằng lịch sự gật đầu.

“Cậu ngồi xổm ở đó làm gì vậy?”

Hạ Đằng chỉ vào mấy thùng hàng: “Chuyển hành lý.”

“Nhiều thế này á? Cậu bê nổi không?” Cậu ta vừa nói vừa nhanh chóng bước tới: “Để tớ giúp cho.”

Hạ Đằng ngẫm nghĩ một lát, lần này cô không từ chối nữa.

Cô và cậu ta, người trước người sau, cùng bê mấy thùng hàng vào phòng khách.

Cậu con trai bê xong liền đi ra khỏi phòng khách, đứng giữa sân rồi chìa tay về phía cô: “Làm quen chút nha, tớ tên Giang Trừng Dương, nhà ở ngay xéo đối diện nhà cậu đó.”

“Hạ Đằng.” Hạ Đằng nắm lấy tay bàn tay khô ráo và ấm áp của cậu ta, rồi ngay lập tức để ý đến nội dung cậu ta vừa nói.

Xéo đối diện.

Nếu cô nhớ không lầm, hôm qua lúc chui ra từ chuồng chó nhà đó, nhà bà ngoại Thẩm Phồn của cô cũng ở ngay xéo đối diện.

“... Có phải nhà cậu nuôi rất nhiều chó không?”

Vẻ mặt Giang Trừng Dương như thể muốn nói “Sao cậu biết?”, cậu ta rất hào hứng nói: “Đúng rồi, nếu muốn xem thì qua nhà tớ chơi, tớ dắt cậu đi xem.”

Mặt Hạ Đằng lập tức tái nhợt: “Thôi, cảm ơn cậu.”

Cô đã được “thưởng thức” rồi.

Giang Trừng Dương nói bằng giọng rất nhiệt tình: “Đừng khách sáo, muốn đi dạo huyện Chiêu thì cứ tới gặp tớ, hoặc gặp em gái tớ cũng được. Em gái tớ nhỏ hơn tớ đúng một ngày, mấy đứa mình trông cũng sàn sàn tuổi nhau, đến lúc đó các cậu có thể làm quen.”

Hạ Đằng không đồng ý cũng chẳng từ chối, cô chợt nhớ ra điều gì đó, bèn hỏi một câu: “Ở đây... còn bạn nào trạc tuổi mình nữa không?” ( app TYT - tytnovel )

“Nhiều lắm. Riêng bạn cùng lớp với tớ đã có mấy đứa rồi, Kỳ Chính cũng ở đây, cũng hay có người tới rủ cậu ấy đi chơi lắm, thanh niên cả huyện này có khi đều tụ tập ở đó hết.”

Hạ Đằng bị kiểu giới thiệu thân thiện quá mức của Giang Trừng Dương làm cho hơi ngơ ngác: “Kỳ Chính là ai?”

“Bạn cùng lớp với tớ, cậu ấy là người nổi tiếng ở huyện mình đấy.” Giọng Giang Trừng Dương đầy vẻ tự hào như thể chính cậu ta là người nổi tiếng vậy: “Nhà cậu ấy cũng nuôi chó, mà còn là chó săn nữa, là do cậu ấy nhặt về. Nó dữ lắm, từng cắn chó nhà tớ bị thương...”

Chó, chó, chó, lại chó, Hạ Đằng nghe mà thấy da đầu tê rần.

Cô đang nghĩ xem làm thế nào để kết thúc cuộc trò chuyện thì ngoài cổng vang lên một giọng nữ trong trẻo hơi lạnh lùng:

“Giang Trừng Dương, anh có đi không hả? Rốt cuộc là ai lề mề đây?”

Hạ Đằng ngẩng đầu lên, thấy một cô gái đang dựa vào cánh cổng sắt màu đỏ, không nhìn thấy rõ mặt.

Giang Trừng Dương ngẩn người ra, lập tức quay phắt đầu lại: “Em nói chuyện với anh kiểu gì đấy hả, anh là anh trai em đấy!”

Cô gái khịt mũi một tiếng, rồi cứ thế đứng dậy bỏ đi luôn.

Giang Trừng Dương nhe răng trợn mắt nhìn theo bóng lưng cô gái, rồi quay lại hỏi Hạ Đằng: “Cậu có muốn đi cùng bọn tớ không?”

Hạ Đằng lắc đầu: “Thôi, cảm ơn cậu.”

Vốn dĩ cũng chẳng thân quen gì.

Cậu ta cũng không ép: “Vậy tớ đi trước đây, gửi lời hỏi thăm bà Thẩm giúp tớ nhé.”

Cậu ta vẫy tay chào cô rồi đi nhanh như một cơn gió.

Hạ Đằng nhìn theo bóng cậu ta khuất dần, rồi quay vào phòng khách, xốc lại tinh thần, bắt đầu sắp xếp đồ đạc của mình.

Quần áo và mỹ phẩm cô mang theo đã chiếm hết hai thùng lớn, ngoài ra còn rất nhiều đồ dùng cá nhân khác. May mà trong nhà chỉ có một mình bà ngoại Thẩm Phồn của cô ở, không gian rất rộng rãi, đủ để cô bày biện mớ chai lọ lỉnh kỉnh này.

Còn một thùng nữa đựng những món quà và thư người hâm mộ tặng, cô cũng mang theo hết. Gấu bông thì đặt ở đầu giường, còn thư từ chính là niềm an ủi tinh thần duy nhất của cô trong khoảng thời gian này.

Mỗi một lá thư cô đều đã đọc hết.

Họ nói yêu cô, sẽ luôn ở bên cạnh cô.

Chỉ có điều, trước kia cô tận hưởng những lời này, còn bây giờ, chúng lại trở thành một thứ xa xỉ.

Sau một ngày nghỉ ngơi tại nhà bà ngoại Thẩm Phồn của cô, ngày hôm sau, dưới sự thúc giục của Trần Phi Vãn, cô đeo cặp sách đến trường làm thủ tục nhập học.

Trường Trung học Số 1 Huyện Chiêu, cả huyện chỉ có duy nhất ngôi trường cấp ba này. Dù là học sinh giỏi hay kém, là con cháu nhà bà Vương hay con gái nhà chú Lý, tất cả đều phải chen chúc trong ngôi trường này. Hôm nay là ngày tựu trường sau kỳ nghỉ hè, nắng vàng rực rỡ, cổng trường đông nghịt người, còn có những người đẩy xe bán đồ ăn sáng và nước giải khát, buôn bán vô cùng tấp nập.

Hạ Đằng đeo cặp sách, kéo khẩu trang che kín mít cằm, đứng dưới một gốc cây cách đó vài mét.

Nói không căng thẳng là nói dối. Trường học là nơi tập trung nhiều người cùng trang lứa nhất, là nơi những lời đồn đại hội tụ và lan truyền, có thể biến tấu thành hàng ngàn phiên bản khác nhau. Nếu chẳng may có người nhận ra cô là ai, thì coi như cô tiêu đời.

Nhưng Trần Phi Vãn bảo cô cứ yên tâm. Vốn dĩ lúc làm thủ tục nhập học, bà ấy cũng đã cân nhắc xem có nên liên hệ với nhà trường để phối hợp giữ bí mật cho cô không. Nhưng cho đến khi hoàn tất thủ tục, vẫn chẳng có ai biết Hạ Đằng là ai, thế là Trần Phi Vãn cũng không nhắc đến nữa.

“Con chưa nổi tiếng đến mức nhà nhà đều biết đâu, huyện Chiêu đến mạng 4G còn chưa có, đừng tự mình tưởng tượng ra nhiều khán giả như thế.”

Hạ Đằng quyết định nghe theo lời này.

Nói khó nghe hơn thì cùng lắm cô cũng chỉ là một ngôi sao hạng B, hạng C gì đó, ở cái huyện nhỏ xíu này thì chẳng có ai thèm ngó ngàng tới.

Thật trớ trêu, trước đây cô sẽ không bao giờ chấp nhận cách miêu tả này.

Tuy nói vậy, nhưng cô vẫn cố nán lại bên ngoài trường cho đến khi chuông vào lớp vang lên, đợi tới khi cổng trường vắng tanh không một bóng người mới từ từ bước vào.

Thầy giáo chủ nhiệm mới là một người đàn ông trung niên, tên Điền Ba, đeo kính gọng vàng, không xấu cũng không hói, nói giọng phổ thông khá chuẩn, trông cũng hiền lành.

Thầy nhìn vào hồ sơ của Hạ Đằng: “Trường cũ của em là trường danh tiếng đấy nhỉ, lại còn ở thành phố lớn, về đây có lẽ sẽ không quen. Năm lớp 12 này cũng quan trọng lắm.”

Hạ Đằng khẽ đẩy gọng kính, nói: “Bà ngoại em ở đây ạ.”

Những chuyện khác, cô không trả lời.

Dù là sáng sớm, lại còn là lúc chuông vào lớp đã reo, nhưng văn phòng không hề vắng vẻ. Bên đây là một cán sự lớp đang mách tội bạn này bạn kia không nộp bài tập lại còn có thái độ không tốt. Bên kia là học sinh đi trễ bị bắt vào, còn có cả học sinh nhuộm tóc đủ màu sặc sỡ đến lớp... Trường chẳng lớn là bao, nhưng lại có đủ thứ chuyện, hỗn loạn ồn ào như vỡ chợ.

Ở trường cũ của Hạ Đằng thì chắc chắn không bao giờ có cảnh tượng này. Học sinh vào phòng giáo viên đều không dám thở mạnh, nói gì đến chuyện bông đùa với thầy cô hay vi phạm nội quy trường học.

Thầy Điền Ba cất kỹ hồ sơ của cô, sau đó rút một tập giáo án kẹp dưới cánh tay, đứng dậy ra khỏi văn phòng cùng cô. Lúc đi trên hành lang, thầy vỗ nhẹ vào lưng cô: “Đã tới đây rồi thì cứ yên tâm ở lại, cố gắng học tập nhé, thầy sẽ bảo các giáo viên bộ môn quan tâm em hơn.”

Hạ Đằng gật đầu, vừa gật được nửa chừng thì một cậu học sinh bất ngờ lao tới từ phía sau, khoác vai thầy Điền Ba: “Chào anh Điền nhá.”

Thầy Điền Ba chưa kịp đáp lời thì ánh mắt cậu ta đã ngay lập tức dừng lại trên người Hạ Đằng, hất cằm về phía cô: “Đây là ai vậy?”

Thầy Điền Ba gạt tay cậu ta ra: “Đi trễ rồi mà còn lượn lờ ở đây hả? Cả người còn nồng nặc mùi thuốc lá, mau giao ra đây!”

Cậu học sinh kia liền thôi cái vẻ cợt nhả, cười hì hì: “Thôi đừng đừng đừng, em vào lớp ngay đây, anh Điền đi thong thả ạ.”

Thầy Điền Ba lấy giáo án đánh nhẹ lên người cậu ta một cái, giọng thì nghiêm khắc nhưng trên mặt lại cười. Lúc quay đầu lại, thầy bắt gặp Hạ Đằng đang lặng lẽ đứng bên cạnh.

Trông cực kỳ ngoan ngoãn.

Thầy Điền Ba đột nhiên thấy hơi đau đầu, cô bé này vừa chuyển đến, không biết đám nhóc quậy phá trong lớp lại sắp bày trò gì đây.

Trước khi mở cửa lớp, thầy Điền Ba vẫn dặn dò cô một câu: “Trong lớp có mấy đứa con trai nghịch ngợm lắm, nếu chúng nó trêu chọc em thì cứ mặc kệ chúng nó. Có chuyện gì thì cứ mách với thầy, thầy sẽ xử lý chúng nó cho.”

Hạ Đằng chẳng mấy bận tâm, nhưng vẫn nói: “Em cảm ơn thầy ạ.”

Không biết có phải vì học sinh như cô không nhiều hay không, mà mỗi khi đối diện với cô, thầy Điền Ba luôn tỏ ra rất thân thiết, đúng chuẩn một người thầy tốt.

Trước khi vào lớp, cô ngẩng đầu nhìn tấm biển tên lớp phía trên cửa.

Lớp 12A6.

Ánh nắng từ ngoài cửa sổ hành lang chiếu rọi lên tấm bảng đó. Lúc ấy cô vẫn chưa hề biết rằng, đây chính là nơi tuổi mười tám của cô thực sự bắt đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play