“Cái ác là gì? Bất cứ thứ gì xuất phát từ sự yếu đuối đều là cái ác.” – Nietzsche – [Phản Chúa Kitô]

Khi xe lửa vào đến Dung Thành, cuối cùng Hạ Đằng vẫn tỉnh dậy trong một pha xóc nảy.

Máy lạnh trong toa xe bật hết công suất, cô khoác áo ngoài, tay chân vẫn lạnh cóng trong cơn ngủ say.

Cô ngồi dậy, xoa dọc lên cổ rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Sắc trời đã tối om, cảnh đêm chạy dọc về sau với tốc độ cực nhanh, ánh đèn bị kéo thành một đường mờ nhòe đứt quãng, trải dài về hướng xa tít tắp.

Trong xe ngập ngụa mùi mì ăn liền hòa lẫn với đủ thứ mùi cơ thể, thơm có, hôi có, quyện lại thành một thứ mùi kỳ quặc nồng nặc.

Cũng chẳng biết đã bao nhiêu năm rồi cô chưa đi xe lửa… Cái mùi hôi nồng hôi nặc này khiến Hạ Đằng hơi ghê tởm.

Cô cầm lấy bình giữ nhiệt bên cạnh gối, nước trong bình vẫn còn ấm, cô uống mấy ngụm, tạm thời kìm lại được cơn buồn nôn đang dâng trào mãnh liệt trong dạ dày.

Loa phát thanh thông báo, còn hai mươi phút nữa sẽ đến điểm dừng.

Hạ Đằng kéo hành lý từ dưới gầm giường ra, cô nhét bộ đồ dùng vệ sinh và sạc điện vào trong ba lô trên vai, đội mũ lưỡi trai che đi mái tóc rối như gà bới, khẩu trang vẫn luôn đeo trên mặt, chưa từng cởi ra.

Mắt kính hơi mờ, cô tháo cặp kính gọng đen xuống, lấy một góc áo lau đại hai lượt rồi lại đeo lại.

Hạ Đằng không hề bị cận, đeo kính suốt cả đường đi khiến cô thấy rất khó chịu, sống mũi đã bị đè để lại hai đường lõm sâu.

Sau khi dọn dẹp xong xuôi, cô nhìn đồng hồ.

23:35.

Cô đã ngồi xe lửa hai ngày một đêm, cuối cùng cũng vượt qua ngàn dặm đi đến nơi tận cùng xa xôi này.

Thứ chờ đợi cô chẳng biết có nên được hình dung bằng hai chữ “tương lai” hay không.

Tương lai trước đây của cô từng tràn ngập hy vọng, nhưng giờ thì không còn nữa.

Dung Thành là điểm dừng cuối của chuyến tàu xanh cũ kỹ này.

Hạ Đằng xuống xe cùng với dòng người.

Cơn gió Bắc thổi phần phật dữ dội, suýt chút nữa là thổi bay mũ cô.

Hạ Đằng kịp phản xạ lại, cô giữ chặt lấy vành mũ rồi cúi gằm mặt xuống, trái tim đập như trống dồn, cẩn thận nhìn ngó xung quanh qua khóe mắt. Khi thấy không có ai để ý đến cô, lúc này cô mới thở một hơi nhẹ nhõm, cô nhạy cảm quá mất rồi.

Thật ra thì chuyến đi này cũng khá thuận lợi, không có ai nhận ra cô cả.

Có lẽ chẳng phải ai cũng dán mắt vào mấy trang báo mạng rác rưởi kia mọi lúc mọi nơi cả đâu.

Đây là nhận thức mới của Hạ Đằng.

Cô kéo hành lý cồng kềnh, tai nghe bật nhạc heavy metal, âm lượng bật cỡ lớn nhất, âm thanh đủ để khiến đầu óc cô choáng váng, có thể hoàn toàn cắt đứt với thế giới bên ngoài.

Cô đi theo biển báo giao thông, rẽ trái ngoặt phải mấy lượt, cuối cùng sau mười phút cũng tìm được trạm xe buýt đi đến các thành phố lân cận.

Trên màn hình hiển thị thời gian khởi hành và điểm dừng của các tuyến xe buýt, Hạ Đằng nheo mắt tìm, gần như muốn nhìn xuyên thủng cái màn hình này, cuối cùng cũng nhìn thấy số xe đi đến huyện Chiêu ở hàng cuối cùng.

Chỉ còn một chuyến duy nhất, mười phút sau sẽ bắt đầu khởi hành.

Sau khi mua vé, Hạ Đằng chạy vội như điên lên trạm dừng, khi chạy đến trước xe buýt, đang định chuẩn bị cất hành lý thì nhân viên đã đóng mui xe lại, phẩy tay với cô: “Hết chỗ rồi.”

Hạ Đằng ngẩn ra: “Thế hành lý của tôi thì sao?”

Nhân viên kia cũng không kiên nhẫn: “Sao cái gì mà sao? Mang lên xe chứ còn gì nữa.”

Cô không nói gì thêm, nhấc hành lý lên rồi chật vật bước lên xe.

Chỗ ngồi của cô sát cửa sổ, bên ngoài có một bác gái ngồi, bác ta cứ liếc mắt nhìn cô mãi, cuối cùng mới miễn cưỡng co chân lại để nhường chỗ cho cô lách vào. Chỉ vài động tác như vậy thôi đã xóa đi suy nghĩ định đổi chỗ ngồi của Hạ Đằng.

Hành lý được gác tạm ở lối đi nhỏ, cứ mỗi lần xe buýt ngoặt vào ngã rẽ là hành lý lại trượt về phía trước, tới khi ngoặt một pha nữa thì nó lại trượt ra sau. Cứ trượt qua trượt lại như vậy, cuối cùng “cộp” một tiếng, không biết là đã va vào ai, người đó lớn tiếng quát: “Hành lý của ai đây, không muốn lấy nữa à?”

Hạ Đằng cũng thấy phiền: “Cứ đặt đó đi, chuyện này tôi cũng có kiểm soát được đâu.”

Lời qua tiếng lại, không khí cũng dần căng thẳng.

Người kia thấy mình đã va phải người nóng tính nên cũng chỉ “hừ” một tiếng rồi thôi không nói nữa. Trên xe cũng không con ai hóng hớt làm gì, có lẽ là ai cũng đã mệt, cơn mệt mỏi bao trùm từng hành khách đang gục đầu xuống.

Cảnh chêm xen này chẳng mấy chốc đã bị những tiếng ngáy lũ lượt bao phủ.

Buổi tối đường vắng xe, tài xế tăng tốc độ. Nhưng sau khi xuống khỏi cao tốc, rõ ràng đường đi đã chẳng còn dễ đi nữa, cứ xóc nảy liên hồi, mông va xuống ghế đau điếng.

Hạ Đằng vẫn chưa chợp mắt, cô đeo tai nghe nhìn ra ngoài cửa sổ. Các tòa nhà cao tầng ngày một ít dần, kiến trúc ngày càng lạc hậu, tâm trạng của cô cũng ngày càng trở nên khó tả.

Tới khi xe buýt lắc lư nghiêng ngả đến huyện Chiêu thì đã là hơn hai giờ sáng.

Sau khi xuống xe, điều đầu tiên cô làm là kiếm một cái thùng rác, nôn ói một hồi lâu mà cũng không nôn ra được cái gì. Hai ngày nay cô gần như không ăn uống gì, dạ dày trống rỗng, vừa ngẩng đầu lên, thấy đám ruồi bọ bu kín quanh thùng rác, khiến cô không nhịn được lại nôn khan thêm một lúc nữa.

Hạ Đằng lấy cốc nước ra súc miệng, sau khi nhổ nước đi thì dùng mu bàn tay lau miệng, đưa mắt nhìn khung cảnh tiêu điều trước mặt.

Cô chưa từng nhìn thấy bến xe nào tồi tàn đến thế, vừa nhỏ lại vừa cũ nát. Tấm biển ba chữ “Bến xe buýt” trơ trọi giữa đêm đen, xám xịt xập xệ. Đèn đường chiếu ra thứ ánh sáng vàng yếu ớt u ám, ở chỗ dừng xe trước lối ra, xe ba bánh còn nhiều hơn ô tô.

Mấy chiếc ba bánh này là loại có thùng chở phía sau, nếu không nhìn nhầm thì có vẻ đây là phương tiện duy nhất trong vùng có thể chở khách, bởi Hạ Đằng thấy có vài người tay xách hành lý bước vào chiếc thùng xe đó như đã quá quen, sau đó bắt đầu cò kè mặc cả với người lái.

Hạ Đằng thử hình dung cảnh mình ôm hành lý ngồi trong cái thùng xe ấy, chỉ nghĩ thôi cô đã thấy nghẹt không thở nổi rồi.

Cô lấy điện thoại ra mở ứng dụng gọi xe theo thói quen, nhưng giao diện mãi không tải được, cuối cùng chỉ hiện dòng thông báo yêu cầu kiểm tra lại kết nối mạng.

Cô nhìn lại trạng thái sóng, không có 4G, chỉ hiện một chữ “E”.

Chữ “E” ấy khiến cô có một cảm giác khó tả không nói nên lời.

Không gọi được xe, cô quyết định tìm một khách sạn gần đó để qua đêm.

Hạ Đằng kéo hành lý đi, bánh xe lăn trên con đường đá lởm chởm phát ra tiếng kêu lạch cạch ồn ào, kéo đi thôi cũng thấy mệt. Khó khăn lắm cô mới đến được nơi gần nhất, trước cửa là một hộp đèn bám bụi bẩn, trên đó in bốn chữ to: “Nhà nghỉ Vui Vẻ”.

Ánh mắt cô quét qua bên cạnh, ba nhà liên tiếp đều là phong cách kiểu này, nhà này xập xệ hơn nhà kia, chỉ thiếu nước dán thêm mấy chữ “Mát xa”, “Ngâm chân” lên cửa sổ nữa thôi.

Ở đây còn chẳng có nổi một khách sạn để qua đêm.

Hạ Đằng chần chừ.

Thậm chí cô còn nghi ngờ không biết những nơi này có chấp nhận thanh toán chuyển khoản không, bởi vì trên người cô chẳng mang theo nhiều tiền mặt.

Hơn nữa, phải ngủ lại một đêm ở nơi như thế này có lẽ sẽ trở thành cơn ác mộng đời này của cô.

Trong lúc cô còn đang ngẩn người, tiếng nhạc rock and roll trong tai nghe bỗng chuyển thành nhạc chuông điện thoại. Hạ Đằng lấy điện thoại ra xem, là Trần Phi Vãn.

Cô bắt máy, không nói gì.

“Đến nơi rồi à?”

“Vâng.”

“Không gặp chuyện gì chứ?”

Còn có thể gặp chuyện gì nữa ư?

Câu nói ấy khiến Hạ Đằng thấy khó chịu, cô liền kéo khẩu trang xuống một chút: “Ở đây có ai biết con đâu.”

Trần Phi Vãn không bình luận gì, bà ấy cố gắng thức đến giờ này là đã mệt đến mức mí mắt sắp díu lại rồi, không còn sức mà đôi co với cô, chỉ nói: “Con đến chỗ bà ngoại đi, bà vừa gọi cho mẹ hỏi bao giờ thì con đến. Cả buổi không thấy con đến, bà không chịu ngủ.”

Hạ Đằng cau mày: “Giờ này rồi mà còn làm khổ nữa.”

Trần Phi Vãn lập tức đổi giọng cao hơn: “Cả nhà thức đến nửa đêm để đợi mày đấy, rốt cuộc là ai đang làm khổ ai cơ?”

Hạ Đằng đá một viên sỏi dưới chân.

“Không có xe.” Cô nói.

Trước mặt cô có một người đàn ông đang hút thuốc, khói thuốc nồng nặc làm cô nhíu mày né sang bên cạnh: “Chỉ có xe ba bánh thôi.”

Trần Phi Vãn không nhượng bộ gì: “Xe ba bánh thì xe ba bánh, tới nơi rồi thì đừng có kén cá chọn canh nữa.”

Thấy cuộc nói chuyện sắp chuyển thành tranh cãi, Hạ Đằng dứt khoát cúp máy luôn.

Trên đời này vốn chẳng tồn tại thứ gọi là “thật sự thấu hiểu như thể tự mình đã trải qua”, ngay cả mẹ ruột cũng không ngoại lệ. Từ sau biến cố, ban đầu Trần Phi Vãn còn xót con, nhưng sau hàng loạt những lần cô làm loạn vô cớ, nổi giận không lý do thì dù có bao nhiêu kiên nhẫn cũng sẽ đến lúc cạn kiệt.

Thế là cả hai dần nhìn nhau mà ghét, ngày tháng trở nên ngột ngạt, mục ruỗng trong im lặng, thương xót hóa thành chán ghét, cãi vã triền miên không hồi kết.

Cứ tiếp tục như vậy, ai rồi cũng sẽ phát điên thôi.

Sau khi bàn bạc với Hạ Văn Trì, Trần Phi Vãn quyết định đưa cô về quê ngoại một thời gian, tránh nơi đầu sóng ngọn gió, ít nhất cũng có thể tạm thời trả lại sự yên tĩnh cho họ.

Hạ Đằng nhìn nhà nghỉ Vui Vẻ trước mắt sáng lập lòe trong đêm rồi lại quay sang nhìn chiếc xe ba bánh bên kia đường, cuối cùng nghiến răng xách hành lý đi tới.

Cô chọn chiếc xe có mái che, trông có vẻ tươm tất hơn những chiếc khác đôi chút, ít nhất cũng chắn được gió.

Người lái xe có khuôn mặt trông vô cùng chất phác hỏi cô muốn đi đâu. Hạ Đằng mở điện thoại, đưa địa chỉ đã được ghi sẵn cho người này xem: “Có đến được không ạ?”

“Được chứ, được chứ. Nhưng đến cầu Tây Lương thì mười đồng nhé, buổi tối đường bên đó khó đi lắm.” Nói xong, người lái xe nhìn cô với vẻ hơi lo lắng, như thể đã chuẩn bị sẵn sàng để bị mặc cả.

Thời buổi này rồi mà vẫn còn có người bán rẻ sức lao động như thế này.

Hạ Đằng chỉ khẽ “vâng” một tiếng, định kéo hành lý lên xe. Thấy vậy, người lái xe lập tức nhảy xuống khỏi chỗ ngồi: “Để chú, để chú làm cho!”

Cô không tranh, buông tay để người này bê hộ. Người lái xe cẩn thận nhận lấy chiếc hành lý nặng trịch trong tay cô, cẩn thận khiêng nó lên xe, không để va chạm chút nào.

Hạ Đằng nói một tiếng “cảm ơn” rồi cũng đi lên.

...

Huyện Chiêu là quê ngoại của Hạ Đằng, đó là một huyện nhỏ vùng biên viễn*, khi còn rất nhỏ, cô chỉ từng sống ở đây hai tháng.

(*Biên viễn: Chỉ vùng xa xôi hẻo lánh, nằm ở ngoài rìa trung tâm hành chính – kinh tế hoặc ở rìa vùng địa lý. Có thể là khu vực gần biên giới quốc gia, hoặc những huyện, thị trấn nhỏ xa trung tâm tỉnh, thành phố lớn, ít được đầu tư, phát triển)

Ký ức của cô về nơi này rất mờ nhạt, nhưng vẫn có một vài ký ức đủ sâu để chẳng thể quên. Trong ấn tượng của cô, con sông dưới chân cầu Tây Lương luôn cuồn cuộn chảy xiết, đêm đêm có thể nghe rõ mồn một tiếng nước vỗ vào bờ. Mỗi lần đi qua cầu, cô đều không dám nhìn xuống phía dưới, cứ sợ ngã xuống sẽ bị nước cuốn đi.

Nhà bà ngoại nằm trên sườn dốc cao ở đầu cầu. Hồi đó, Hạ Đằng luôn có cảm giác như cả huyện Chiêu đều sống trên cầu Tây Lương, bởi vì những cô chú mà cô đã gặp tối hôm trước, hôm sau lại thấy trên phố, hôm sau nữa thì lại tình cờ gặp ở công viên.

Thời ấy, nhà nào cũng có sân vườn nhỏ để tự trồng ít rau, nuôi vài con gà con chó, cả ban ngày lẫn ban đêm đều vô cùng náo nhiệt, hàng xóm ở quê cũng chẳng khóa cửa, cứ thế bê ghế ra ngồi tán gẫu. Nhà cửa phần lớn là nhà trệt, ai có điều kiện hơn thì sửa chữa xây lại thành nhà ngói trắng, bình thường hơn thì vẫn là nhà đất đơn sơ. Nhà bà ngoại cô là vế thứ hai. Mỗi khi trời đổ mưa là Hạ Đằng lại thấp thỏm lo, không biết ngôi nhà này liệu có tan thành một vũng nước bùn hay không.

Nghe nói sau này Trần Phi Vãn đã về cải tạo lại toàn bộ trong ngoài, nhưng Hạ Đằng chưa từng quay về lần nào, cũng chẳng rõ giờ nó trông ra sao.

Tất cả ký ức về huyện Chiêu của cô chỉ có vậy. Để mà nói gọi là “quê nhà” thì thật sự cô cũng chẳng thân quen gì, tất cả con người và cuộc sống nơi đây đều khác xa với thế giới mà cô đã sinh sống. Nơi này lạc hậu, thông tin cũng tắc nghẽn, khó mà tưởng tượng được hiện giờ nơi này lại là nơi an toàn cho cô nhất.

Hạ Đằng là một cô gái đẹp, đẹp theo cách rất riêng, không đến mức tuyệt sắc nhưng chắc chắn sẽ khiến người khác không thể nào quên được. Người ta nói có người được trời cho cơm ăn áo mặc, diễn xuất chính là báu vật mà ông trời ban cho cô. Cô chỉ đóng hai bộ phim điện ảnh mà đã gây được tiếng vang. Những lời phản hồi trên mạng rất tích cực, người ta khen cô vừa trong trẻo lại vừa có nét quyến rũ vượt tuổi. Ở tuổi mười bảy rực rỡ nhất đời người, cô có tiềm năng rất lớn, tương lai cũng xán lạn thênh thang.

Tuổi trẻ của cô như được phủ đầy sao lấp lánh, rực rỡ khiến người khác phải ngưỡng mộ, như thể sinh ra là để thuộc về ánh đèn sân khấu. Cô hưởng thụ những ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ kia, thích sự mê đắm của mọi người trước dáng vẻ của cô – chúng mê người và thuần khiết, khiến nhịp tim cô đập rộn ràng, như thể đang bước trên mây, lạc trong giấc mộng.

Có đôi khi Hạ Đằng cũng tự hỏi, có phải vì cô quá suôn sẻ thuận buồm xuôi gió, vậy nên giờ cô mới phải ngã xuống khỏi đài cao, sa vào bùn lầy ngay trong khoảnh khắc rực rỡ như thế?

Trước một ngày xảy ra biến cố, cô vốn còn đang đàm phán cho một kịch bản của một đạo diễn lớn, bộ phim mang tính thời sự rất có tiềm năng, mức độ cạnh tranh vô cùng khốc liệt. Dù rằng danh tiếng của Hạ Đằng không bằng các đối thủ cạnh tranh khác nhưng cô lại là người phù hợp với hình tượng nhân vật nhất. Nếu không có gì bất ngờ gì xảy ra thì bộ phim điện ảnh này có thể sẽ kéo giá trị của cô lên một tầm cao khác, danh tiếng của cô sẽ vững chắc từ đây.

Nhưng ngay khoảnh khắc cơn gió lốc kia quét đến, thậm chí cô còn chưa kịp kêu cứu lấy một tiếng thì đã bị nuốt chửng hoàn toàn vào trong cơn sóng dữ dội.

Vụ bê bối của cô bùng lên trở thành chủ đề nóng suốt cả tháng. Cô là người mới, chưa kịp đứng vững, trong khi bên kia là thế lực lớn mạnh, muốn nghiền nát cô còn dễ hơn cả bóp chết một con kiến.

Dư luận vốn là thứ dễ dàng thao túng. Các tài khoản marketing thi nhau tung tin nóng, dựng chuyện thành “sự thật” rồi lan truyền khắp cõi mạng. Cư dân mạng hóng hớt và những “anh hùng đạo đức” đồng loạt lao vào công kích, mọi mũi nhọn đều chĩa hết về phía cô. Bài viết giải thích của cô chẳng khác nào một tờ giấy vụn giữa cơn bão dư luận, ngược lại còn bị xem là hành vi “vừa ăn cắp vừa la làng” kinh điển, ai ai cũng chế nhạo.

Các tài khoản marketing vì muốn gây sự chú ý nên mỗi ngày chỉ ước có thể đăng cả chục bài, những lời chửi mắng mỗi lúc một nhiều, vả lại ai trong giới cũng biết cô đã đắc tội với ai, cho nên chẳng ai dám đứng ra bênh vực, việc oan uổng này chưa dính dáng đến mình đã là may rồi.

Bây giờ, cái mà mọi người thích xem chẳng phải chính là những từ khóa nhạy cảm đó sao?

Chữ “ác” cũng từ đó mà ra.

Các tay săn ảnh lùng sục từng ngóc ngách, các cư dân mạng cũng truy lùng cô chẳng để sót một giây, các máy quay chỉ ước gì có thể ghi hình cô 24/7, Hạ Đằng như bị lột trần rồi ném ra giữa phố, ai ai cũng muốn đánh muốn mắng, khuôn mặt xinh đẹp kia cũng trở thành bằng chứng buộc tội. ( truyện trên app T•Y•T )

Vốn dĩ cô chỉ có chút tiếng tăm trong một nhóm khán giả nhỏ, nhưng khi rơi vào tầm mắt của cả đại chúng, sự trong sáng của cô bị xem là giả tạo, sự gợi cảm của thiếu nữ hóa thành dung tục, khí chất lạnh lùng bị nói là chua ngoa khắc nghiệt… Tình hình ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng phát triển thành một cuộc tấn công mạng tập thể. Ai ai cũng là nhà phê bình, còn sự thật đáng thương thì bị nhấn chìm trong nước bọt và cơn cuồng loạn của bọn họ, chẳng ai mảy may quan tâm.

Từ khóa tìm kiếm “Hạ Đằng” đi kèm với các từ khóa gợi ý chẳng dám nhìn.

Chuyện xảy ra với cô – cho dù có rơi vào bất kỳ một cô gái nào khác, có lẽ cũng chẳng có ai có đủ can đảm để đứng ra làm rõ.

Bởi vì điều đó đồng nghĩa với việc sẽ phải mang theo những việc và nhãn mác đó suốt cả cuộc đời.

Huống hồ, dư luận đã nghiêng hẳn về một phía, cô đã bị đóng đinh lên cột nhục nhã, vĩnh viễn không thể trở mình.

...

Xe đến đầu cầu, Hạ Đằng cũng lấy lại tinh thần.

Người lái xe đã xuống xe bê hành lý đặt xuống đất cho cô, Hạ Đằng lấy điện thoại ra: “Chú có dùng WeChat không?”

Rõ ràng là người lái xe không hiểu: “Cái gì cơ?”

“Chú có mã QR không? Tôi chuyển tiền qua WeChat hoặc Alipay cho chú.” Hạ Đằng nhìn thấy khuôn mặt ngơ ngác liên hồi của người lái xe, cô đành bất lực gật đầu: “Thôi vậy, chú đợi một lát.”

Cô lục lọi túi áo túi quần, trong đó có vài tờ tiền mặt, nhưng khi lấy ra mới thấy, tờ nhỏ nhất cũng là hai mươi.

Cô rút một tờ đưa cho người lái: “Chú không cần trả lại đâu.”

Người lái xe nghe vậy thì lắc đầu nguầy nguậy, lục lọi tìm tiền trong túi áo: “Thế sao mà được, không được đâu.”

“Chú đi về đi, có trả lại thì tôi cũng chẳng dùng được đâu.” Hạ Đằng không nhìn lại, cô nhảy xuống xe, kéo hành lý đi luôn.

Đi được một đoạn rồi mà cô vẫn còn nghe thấy tiếng người nọ ở phía sau: “Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn…”

...

Khu cầu Tây Lương khá đông dân cư, nhà cửa phân bố thành từng dãy, còn chia thành nhiều khu nhỏ, trông cũng khá giống các khu dân cư trong thành phố hiện giờ.

Đường đá ngày trước đã được lát phẳng phiu lại bằng xi măng, dễ đi hơn nhiều, nhưng đường khá hẹp, chỉ có một bên đường là có đèn đường, cách nhau vài mét mới có một bóng.

Đường mới, các ngôi nhà xung quanh phần lớn cũng đã được sửa sang, thay đổi diện mạo. Những biển báo giao thông chỉ đường trong ký ức của Hạ Đằng giờ đều không còn nữa, sau vài lần rẽ ngang rẽ dọc, cô đã chính thức lạc đường.

Cô không biết mình đã đi đến đâu, ánh đèn buổi tối khá yếu. Cô nhìn xung quanh, quanh đây toàn là những ngôi nhà vô cùng xa lạ, cô không hề có một chút ấn tượng nào.

Vì đã kéo hành lý một hồi lâu nên lòng bàn tay Hạ Đằng đã nổi hai cái mụn nước, đau rát khó chịu. Cô dừng lại bên lề đường, ngồi lên hành lý, lướt điện thoại một lúc lâu mới chợt nhớ ra là mình không có số điện thoại của nhà bà ngoại.

Trời đã khuya, huyện nhỏ đã chìm trong giấc ngủ, bốn bề im ắng. Cô lưỡng lự đắn đo không biết có nên gọi cho Trần Phi Vãn hay không.

Nhưng rồi bất chợt, trong căn nhà bên cạnh vang lên tiếng thủy tinh bị đập vỡ, sau một loạt tiếng “loảng xoảng choang choang” inh ỏi là tiếng gào lên đầy giận dữ của một người đàn ông…

“Mày cút đi cho tao!”

Ngay sau đó là tiếng cửa sập mạnh.

Tiếng “rầm!” như muốn rung chuyển cả trời đất.

Cuộc cãi vã xảy ra quá đột ngột, đã thế còn là ở ngay trong ngôi nhà sát bên cạnh cô. Hạ Đằng ngẩng đầu nhìn căn nhà đó, dường như nó cao hơn mấy nhà kế bên một khoảnh, ít nhất cũng phải có ba tầng.

Hạ Đằng vẫn duy trì tư thế ngồi trên hành lý như lúc vừa rồi. Lại thêm một tiếng vang lớn nữa, sau đó một người đạp văng cổng bước ra ngoài sân xuất hiện trong tầm mắt cô.

Nói vậy thì người này chính là “mày” trong câu “Mày cút đi cho tao!” ban nãy rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play