Hoắc Thú mang theo hành trang đơn giản, vào gian nhà cạnh hàng rào tre của Triệu gia — chính là phòng trước kia của Triệu Trường Tuế.
Ngôi nhà không lớn, bài trí hết sức đơn sơ. Trên bàn vẫn còn cuốn tạp thư mà Trường Tuế từng đọc từ bảy tám năm trước, đó là một quyển chí quái lục.
Hoắc Thú đặt tay nải lên bàn, thuận tay giở qua hai trang sách. Nét chữ non nớt, vẽ vời nhiều hơn chữ nghĩa, đúng là loại chỉ hợp cho người học ở tư thục được dăm ba năm.
Nhà này tuy đã nhiều năm không có ai ở, nhưng được quét dọn sạch sẽ, bàn ghế chẳng bám bụi, trong phòng cũng không vương mùi ẩm mốc. Hiển nhiên là thường xuyên có người để tâm chăm sóc.
Hắn buông quyển sách, từ trong bọc quần áo lấy ra một cây trâm dài bằng bạc, khẽ lẩm bẩm:
“Hiện giờ ta xem như đã làm tròn một nửa phó thác của ngươi… còn nửa kia, rốt cuộc nên tính sao đây?”
Buổi trưa, Hoắc Thú cùng Triệu mẫu ăn cơm trong nhà chính.
Triệu mẫu vốn muốn khoản đãi tử tế, chỉ tiếc mấy năm nay cảnh nhà quá khó, chẳng tích cóp được rượu thịt gì. Muốn chạy đi mua thì không kịp, đành qua nhà hàng xóm mua con cá, lại bắt gà mái trong chuồng làm thịt. Một nồi cá hầm gà, thêm ít rau dưa trong vườn — so với ngày thường đã xem như tươm tất, chẳng khác gì ngày lễ tết.
Hoắc Thú không kén chọn, cái gì cũng ăn.
Triệu mẫu thì ít động đũa, chỉ ngồi nhìn hắn ăn mà trong lòng vui vẻ:
“Chiều bá mẫu đi lấy ít rượu ngon về. Tối đến, khi trời mát, ngồi trong sân uống chén cho khoan khoái.”
Hoắc Thú lắc đầu:
“Không cần phiền, đi vào thành cũng chẳng dễ.”
“Không sao, trong thôn cũng có nhà nấu rượu bán, chẳng phải đi xa.”
Hắn ngẩng lên hỏi:
“Bá mẫu, ngươi có biết Trường Tuế từng có người trong lòng nào không?”
Triệu mẫu khựng lại, chiếc đũa hơi dừng giữa chừng. Nghe vậy, ban đầu còn chưa hiểu, lát sau bà mới nở nụ cười:
“Người trong lòng gì chứ. Khi Trường Tuế đi phu dịch thì còn nhỏ, có nói đến chuyện đó bao giờ đâu. Thằng bé khi ấy cái gì cũng chưa hiểu, chỉ biết làm việc hăng hái.”
Lông mày Hoắc Thú khẽ động — tiểu tử này, thì ra giấu không ít chuyện.
“Thế nào, Trường Tuế từng thổ lộ với ngươi là có người trong lòng à?”
Hắn nhìn đôi mắt sưng đỏ của bà, nghĩ bụng mười năm trôi qua rồi, dù Trường Tuế từng có nhân tình thì giờ cũng khó mà biết được. Nói ra chỉ e lại làm người thêm thương xót. Vì vậy hắn chỉ vòng đi:
“Ta lại ăn thêm bát cơm.”
“Được, được. Bá mẫu xới cho. Cơm nấu còn nhiều, cứ ăn cho no. Thân hình ngươi lớn, phải ăn dăm bảy bát mới đủ.”
Ăn xong bữa trưa, Triệu mẫu chuẩn bị hương nến, tiền giấy để đi viếng mộ chồng. Nay Trường Tuế đã có người mang lễ vật về, coi như cũng có lời gửi cho cha nó nơi suối vàng.
Hoắc Thú cũng theo bà, dâng một nén hương.
“Đào ca nhi, nhổ hành đó hả, sớm vậy đã chuẩn bị cơm tối rồi sao?”
Chiều nhạt nắng, ngủ trưa dậy, Kỷ Đào Du xách cái rổ ra ruộng nhà mình.
Hôm nay a tổ vào thôn thu dược liệu, cậu muốn sớm một chút nấu xong cơm chiều, để khi Hoàng dẫn sinh trở về thành thì cũng kịp ăn chút gì đó rồi đi.
Trên đường qua bờ ruộng, gặp người trong thôn là Dư Tôn thị. Đào Du bỏ rau đang cầm vào rổ, đứng lên gọi, chỉ là giọng so với thường ngày lạnh hơn vài phần:
“Tôn nương tử.”
Người phụ nữ kia chẳng nhận ra có gì khác thường, tự nhiên nói:
“Nghe nói hôm nay Hoàng đại phu đến thôn, trong nhà ta vừa hết thuốc sắc, đành làm phiền ca nhi, xin kê giúp ta thêm hai thang theo đơn cũ.”
Nói rồi, bà ta lục trong túi tiền định đưa cho Kỷ Đào Du.
Trong thôn ai cũng biết Đào Du có biết chút y thuật. Không phải lúc nào cũng tiện vào thành, nên hễ chưa gấp lắm thì nhiều người nhờ cậu ghi đơn, rồi đợi khi cậu theo Hoàng dẫn sinh vào y quán thì lấy thuốc mang về.
Chuyện giúp mua thuốc hộ như vậy vốn chẳng hiếm. Nhưng thật ra nhiều người trong thôn tìm đến Đào Du không chỉ vì cậu biết chút y thuật, mà còn bởi cậu là cháu ngoại của Hoàng dẫn sinh. Lấy thuốc qua tay cậu thì giá luôn rẻ hơn hẳn.
Nhất là đám phụ nhân trong thôn, lại càng hay vin cớ làm phiền.
Đào Du hiểu rõ trong lòng, nhưng vẫn nhẫn nhịn làm.
Có điều lần này, chưa đợi Tôn thị đưa tiền, cậu đã nói thẳng:
“Hai thang thuốc, Tôn nương tử đưa ta hai trăm sáu mươi văn.”
Nghe vậy, bà ta khựng tay:
“Sao lại thành giá này?”
Trước đây một thang chỉ một trăm văn, hai thang là hai trăm, sao nay lại dư ra sáu mươi văn?
“Giá vẫn như cũ, nhưng nếu Tôn nương tử tự vào y quán lấy thuốc, chắc chắn còn cao hơn.”
Tôn thị vội vàng hỏi:
“Đào ca nhi, đây là thế nào vậy?”
Kỷ Đào Du đáp:
“Trước kia ta đều cầm đơn của thôn hương mang đi lấy thuốc, nghĩ tình đồng hương nên chưa từng lấy thêm một đồng. Giá vốn đã là rẻ nhất, ngoài chợ cũng chẳng thấp hơn được. Ta coi đó là nghĩa tình xóm làng.”
“Phải, phải, các hương thân ai cũng biết, tất nhiên ai nấy đều cảm ơn lí chính một nhà.”
Ngày lễ tết, trong thôn hễ nhà nào mổ heo, giết dê đều gửi cho nhà Kỷ gia một phần thịt.
Đào Du lạnh giọng:
“Ta làm vậy chưa từng mong được cảm ơn. Chỉ cầu mọi người sống chan hòa với nhau là đủ. Nhưng có người lại chẳng coi tình nghĩa đồng hương ra gì, thế thì ta cần gì cứ phải nhẫn nhịn làm mặt tốt nữa?”
Nghe rõ lời này là nhằm vào mình, Tôn thị hoảng hốt kêu:
“Đào ca nhi, sao lại nói thế?”
“Bình thường Tôn nương tử cũng hiền hòa, chắc chưa biết rõ sự tình. Ngươi cứ về hỏi Hạ ca nhi một chút, xem cậu ta đã đối xử với đồng hương thế nào.”
Đào Du chậm rãi nhấn mạnh:
“Mong Tôn nương tử chịu khó hỏi cho ra lẽ. Nếu còn ai dám đổi trắng thay đen, ta cũng chẳng muốn nghe thêm nữa.”
Cậu lại nói:
“Chuyện này ta chưa từng kể với cha mẹ, sợ họ lo lắng. Nếu Tôn nương tử khuyên được Hạ ca nhi nói năng cho phải lẽ, thì thôi. Bằng không, ta sức yếu, chẳng còn cách nào ngoài trông cậy vào cha mẹ phân xử công bằng.”
Dư Tôn thị tuy chưa rõ ngọn ngành, nhưng nghe giọng Đào Du thì biết chắc có liên quan đến ca nhi nhà mình. Bà đoán chắc hai đứa trẻ đã lời qua tiếng lại, nhưng cái cách Đào Du nói khiến bà phải giật mình.
Từ trước tới giờ, Đào Du vốn mềm mỏng dễ nói, nay lần đầu thấy cậu mặt lạnh như thế, khiến bà thấp thỏm nghĩ hạ ca nhi nhà mình hẳn đã phạm phải chuyện lớn.
“Ta sẽ về hỏi kỹ Hạ ca nhi. Dù đúng dù sai, mong Đào ca nhi đừng giận mà hại đến sức khỏe.”
Dư Tôn thị không lấy thuốc nữa, vội vã vòng đường khác về phía nhà mình.
Kỷ Đào Du trông bóng người đi xa, ngẩng đầu chắc chắn bà ta không quay lại, mới khẽ thở ra, rồi lại ngồi xổm xuống nhổ hành tiếp.
Ca nhi nhà họ Dư hại cậu ngã xuống nước, suýt mất mạng. Dù là phút chốc bốc đồng hay vốn đã xấu bụng từ trước, nếu không chịu chút trừng phạt, trong lòng cậu vẫn thấy nghẹn, nuốt không trôi cục tức này.
“Miệng lưỡi cũng lanh lợi lắm.”
Đào Du còn đang nghĩ, nếu không vừa gặp Tôn nương tử, cậu cũng định tự tìm bà ta để phân xử.
Nào ngờ phía sau bỗng vang lên một giọng nói, làm cậu giật thót, suýt nữa quỳ ngay xuống đất.
Nếu vừa rồi có người trong thôn nghe được những lời cậu nói, chưa biết chừng lại sinh thêm chuyện thị phi.
Đào Du chậm rãi quay đầu lại, thấy gương mặt nghiêm nghị, không giận mà vẫn toát ra uy nghi. Người kia đang khoanh tay đứng trên mô đất cao, cúi mắt nhìn xuống cậu:
“Chỉ là ca nhi nhà nàng ta đẩy ngươi xuống nước, ngươi có chắc mẹ ruột hắn sẽ không bênh vực kẻ đó, mà đứng ra chủ trì công đạo cho ngươi không?”
Đào Du đáp:
“Ta không dám chắc. Nhưng cũng nhờ vậy mà biết rõ tính nết nhà ấy thế nào. Hắn mà biết đến thú nhận lỗi lầm, ta sẽ thôi không dây dưa. Nếu hắn cứ chối, thì đành để cha mẹ bận lòng, cả thôn này, ngày dài tháng rộng, sớm muộn cũng có cơ hội.”
Hoắc Thú nhìn chằm chằm vào Kỷ Đào Du. Người trước mắt có vẻ mơ hồ, hơi ngốc, nhưng tuyệt chẳng ngu dại.
“Cũng là một cách. Nhưng quá phiền phức. Ngươi đã muốn hả giận, ta có thể giúp. Nhà hắn ở đâu?”
Hắn nói tiếp, giọng điềm nhiên:
“Vừa hay đao của ta đã lâu chưa động tới.”
Nghe vậy, Đào Du biến sắc, hoảng hốt kêu lên:
“Giết người thì sẽ phải vào đại lao đó!”
“Ta nói là giết hắn sao?”
Đào Du khựng lại, rồi nghe Hoắc Thú hờ hững buông:
“Chặt tay là được.”
“Cái đó… cái đó thì khác gì nhau chứ!”
Thấy Hoắc Thú im lặng không đáp, Đào Du càng thêm sợ hãi. Trong lòng cậu cứ có cảm giác hắn thật sự dám làm chuyện đó. Cậu cuống quýt nói:
“Trong thôn yên ổn, không thể… không thể để xảy ra đao thương loạn lạc được.”
Hoắc Thú nhìn tiểu ca nhi, gương mặt trắng bệch, tưởng đâu sẽ lại khóc òa. Nhưng rõ ràng, lần này hắn đã đoán sai.
“Ngươi mà làm vậy, ta… ta có thể đi báo quan đó.”
Cải trắng còn dám uy hiếp hắn, Hoắc Thú nhướng mày, thấy thú vị thật.
“Cũng được, ngươi không muốn thì thôi.”
Nghe thế, Kỷ Đào Du thở phào một hơi, nhưng lại nhịn không được nhỏ giọng lầm bầm:
“Cũng chẳng biết nghĩa sĩ có cái thói quen nghe trộm góc tường nhà người ta hay không nữa.”
“Ban ngày ban mặt, ta vốn không có thói quen che tai.”
Biết mình đuối lý, Đào Du hạ giọng yếu ớt:
“Ngươi… sẽ không đem chuyện này nói ra chứ?”
Hoắc Thú đáp:
“Còn phải xem tình huống.”
Đào Du nghe mà chẳng hiểu hắn rốt cuộc có ý gì, nhưng nhìn bộ dạng Hoắc Thú cũng không giống kẻ ưa đi buôn chuyện, nghĩ vậy trong lòng cậu cũng nhẹ nhõm phần nào.
“Nghĩa sĩ sao lại ở chỗ này?”
“Dâng hương.”
“Là mộ của Triệu thúc?”
Đào Du nhớ rõ trong thôn có Triệu gia, người đó từng tê liệt nằm liệt giường, hai năm trước mất, chôn ngay ở khu đất này. Khi ấy cậu còn đi Triệu gia dự tang.
“Ừ.”
“Ngươi đến một mình sao?”
“Bá mẫu dẫn ta tới.”
Nghe thế, lòng Đào Du khẽ thót, vội đảo mắt nhìn quanh, nhưng chẳng thấy thêm bóng người nào khác.
“Nguyên nương tử đâu?”
“Quên mang gậy đánh lửa, về lấy rồi.”
“……”
Đào Du vừa thở phào, vừa mím môi. Người này đúng là mỗi câu chỉ trả lời đúng một chữ, chẳng hề muốn nói nhiều.
Nếu không phải ân nhân cứu mạng, cậu thật chẳng muốn bắt chuyện.
“Kia… vậy chuyện của ngươi đều xử lý xong chưa?”
“Chưa.”
Đào Du á khẩu, cảm thấy nói gì cũng chạm vào chỗ không nên. Không hỏi thì hóa ra mình vô tình, mà hỏi nhiều thì lại sợ thành tò mò chuyện riêng.
Thế là cậu chỉ nói một câu:
“Vậy nghĩa sĩ ở trong thôn trụ lại, từ từ xử lý cũng được.”
Nói xong, cậu cúi xuống tiếp tục nhổ hành.
Hoắc Thú nhìn dáng cậu ngồi xổm trong đất, trông chẳng khác nào một bó cải trắng ngoan ngoãn cuộn lại, nom vô hại.
Hắn khẽ cười lạnh:
“Ngươi với người trong thôn thì lanh lợi, còn đối ta lại ấp úng, ta là thủy quái mãnh thú gì chắc?”
Đào Du cắn môi, trong lòng lại lặng lẽ nghĩ: có phải hay không mãnh thú thì ai mà chẳng sợ—lúc thì nói muốn giết người, lúc lại muốn chặt tay người ta…
Cậu im lặng cúi đầu nhổ hành, chẳng trả lời.
Hoắc Thú thấy tiểu ca nhi không đáp lời trêu ghẹo, bèn nghiêm mặt nói:
“Ta muốn tìm một người, nhưng không biết kẻ ấy họ tên là gì, nhà ở phương nào.”
Kỷ Đào Du nghe vậy, động tác trong tay vừa khựng lại, rồi ngẩng đầu nhìn sang Hoắc Thú:
“Kia làm sao mà tìm được? Đã vậy, ngươi tìm hắn để làm gì?”
“Đưa cho người đó một thứ.”
“Thế thì chắc là có tín vật rồi.”
Thấy Hoắc Thú lên tiếng, Đào Du nghĩ hắn vốn chẳng phải kẻ hay chuyện trò vô bổ. Đã nhắc đến giữa chừng thế này, tám chín phần là muốn nhờ vả. Cậu thử hỏi:
“Nghĩa sĩ muốn ta giúp tìm sao?”
Hoắc Thú không khẳng định ngay, dừng một nhịp rồi nói:
“Nếu ngươi chịu nói thì cũng được.”
Đào Du nghe mà mắt mở to, có chút khó tin.
Thấy thế, cậu nhỏ giọng:
“Vậy ngươi đừng đem chuyện hôm nay nói ra, ta sẽ giúp ngươi tìm.”
Hoắc Thú liếc nhìn bộ dáng thăm dò, như đang muốn cò kè mặc cả trên mặt tiểu ca nhi, nhướng mày:
“Ta cứu ngươi, ngươi giúp ta tìm người, thế là không ai nợ ai.”
“Ta giữ bí mật cho ngươi, nói cách khác cũng thế.”
Kỷ Đào Du nhíu mày, thầm nghĩ: người này trước đó chẳng phải còn bày bộ dáng ân cứu mạng không cầu báo sao? Ai ngờ bây giờ lại giở trò ỡm ờ, ép người ta xuống bàn thương lượng.
“Kia… vậy ngươi muốn thế nào?”
Hoắc Thú chậm rãi nói:
“Phí bịt miệng.”
Đào Du im lặng một lát, khẽ lầm bầm:
“Ngươi không có tiền sao? Còn muốn cái này.”
“Ta cũng chẳng phải xuất thân nhà giàu có gì, không có tiền chẳng phải là bình thường?”
Kỷ Đào Du nghe vậy tuy biết nói thế là thất lễ, nhưng trong lòng lại nhịn không nổi thầm oán: nhìn tuổi cũng không còn nhỏ, vậy mà vẫn tay trắng, chẳng có chút tích cóp nào. Mai sau muốn dựng vợ gả chồng, rồi lấy cái gì mà an thân lập nghiệp đây?
Kỷ Đào Du mím môi, khó xử nói:
“Nhưng ta cũng đâu có tích cóp được bao nhiêu tiền a.”
Hoắc Thú nhướng nhẹ đầu mày:
“Kia thì mời ta một bữa cơm.”
Kỷ Đào Du ngượng ngùng:
“Hảo đi, khi nào nghĩa sĩ rảnh thì nói một tiếng, ta sẽ nhờ cha mẹ chuẩn bị rượu thịt, mời nghĩa sĩ đến nhà ăn cơm.”
Hoắc Thú lắc đầu:
“Cha mẹ ngươi mời, đó là đáp tạ ta cứu ngươi. Còn phí bịt miệng, thì chính ngươi phải đơn độc mời ta.”
“Kia làm sao được! Nam tử cùng tiểu ca nhi là khác nhau.”
Đào Du lập tức cự tuyệt. Vừa ngẩng mắt thì lại bắt gặp ánh nhìn của Hoắc Thú, sắc mặt người kia thoáng ngưng lại, mang theo vài phần nguy hiểm. Cậu vội cúi xuống, tránh né cặp mắt ưng ấy.
“Như thế… ta miệng cũng rất kín.”
Nói xong, Hoắc Thú xoay người định bước đi.
Kỷ Đào Du thấy thế liền vội gọi:
“Ta tuy không thể đơn độc mời nghĩa sĩ, nhưng có thể tự tay làm chút đồ ăn, đến lúc đó bỏ vào hộp cơm rồi đưa cho nghĩa sĩ, có được không?”
Hoắc Thú không quay đầu, nhưng bước chân dừng lại:
“Trù nghệ của ngươi thế nào?”
“Cũng tạm được.”
“Kia thì được.”
Đào Du khẽ thở phào, vốn định hỏi thêm Hoắc Thú có manh mối gì về người muốn tìm. Nhưng vừa lúc ấy, Triệu mẫu cầm gậy đánh lửa từ đầu ngõ bước tới, cậu đành thôi, không tiện mở miệng nữa.
“Đào ca nhi đang hái rau sao?”
Kỷ Đào Du cười gật đầu:
“A tổ đi trong thôn hái thuốc, ta nghĩ nhân tiện chuẩn bị cơm tối cho hắn.”
“Đào ca nhi thật là hiếu thuận.”
Đào Du đáp lại mấy câu cùng Triệu mẫu.
Khi quay đầu nhìn lại, thì chẳng thấy bóng dáng Hoắc Thú đâu nữa, tựa như người kia chưa từng xuất hiện ở nơi này vậy.