À, nhân tiện... nuốt luôn chìa khóa.

Hệ thống: "…"

Nó chợt nhớ tới một câu thơ trên Trái Đất: "Lặng lẽ là buổi tối của sông Cam."

Câu sau thì sao? Nó, quên mất rồi.

Còn Trình Lê sau khi thoát ra ngoài thì sao? Không có gì gọi là đại nghiệp thống trị, không có tham vọng vĩ đại nào cả, hắn làm thợ mở khóa, thay khóa sống qua ngày.

Mỗi ngày chạy tới chạy lui vì vài trăm tệ, còn phải mặc cả từng đồng. Cuối cùng nhờ tay nghề mở khóa thần sầu mà mở được trái tim của một anh chàng đẹp trai.

Rồi cưới nhau, về sống chung, tối tối ôm nhau ngủ cạnh giường ấm chăn êm.

Có thể nói, hắn đã phát huy sở trường tới mức tối đa.

Còn hệ thống thì, quả thực đêm nào cũng là một đêm dài trầm mặc.

"Anh Trình, giờ phải làm sao đây, chuyện này có phải nên mời đạo sĩ về xem không? Hay là… hay là em nên gọi báo công an?"

A Khâu đã hoàn toàn hoảng loạn, cứ đi đi lại lại, nhìn biển số nhà hết lần này đến lần khác. Dù trong lòng cực kỳ không muốn tin, nhưng sự thật rành rành trước mắt, đây đúng là nhà cậu ta.

Cho dù trong nhà bây giờ ngập tràn mấy món đồ trang trí màu hồng mà cậu ta không sao hiểu nổi.

Đột nhiên, Trình Lê quay người lại kéo A Khâu hỏi: "Này A Khâu, lần trước cậu nói tôi đẹp trai, rốt cuộc là tôi đẹp trai ở điểm nào vậy hả?"

A Khâu sắp phát điên rồi, cậu ta không tài nào hiểu nổi, vào cái thời khắc này mà Trình Lê còn hỏi mấy chuyện chẳng liên quan thì có ý gì, chẳng lẽ người nhà mình gặp chuyện mà hắn lại không sốt ruột hay sao?

Cậu ta gần như mang theo chút oán trách ngẩng đầu nhìn Trình Lê, rồi lập tức chìm vào một xoáy đen sâu thẳm. Trong đôi mắt ấy có thứ gì đó kéo căng dây thần kinh của A Khâu, khiến toàn thân cậu ta run lên không kiểm soát được, sau đó lập tức mất ý thức. Trình Lê nhanh tay kéo một cái giữa không trung, rồi ném cậu ta lên chiếc sofa mềm mại trong phòng.

Trình Lê rút chìa khóa ra, ghét bỏ ném cái mắt người còn dính ở đầu chìa vào thùng rác, sau đó dứt khoát đóng sầm cửa lại. Cuối cùng, hắn lười biếng ngả người xuống sofa, lấy điện thoại ra, vừa thở dài vừa gửi tin nhắn thoại cho số liên lạc được lưu là "Anh yêu".

"Anh Bùi, em đột nhiên có một vụ làm ăn, em phải thay xong ổ khóa rồi mới về được, chắc sẽ về muộn một chút." Hắn mở phần sticker, chọn một cái đầu mèo đang khóc rồi gửi đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play