Nỗi sợ nuốt chửng Cận Phi Trạch tựa đầm lầy, nhưng sợ hãi không đến mức làm cậu tuyệt vọng, điều làm cậu tuyệt vọng là mẹ cậu đã biến thành một con quái vật.
Ở bệnh viện không thể ra ngoài này, Cận Phi Trạch bắt đầu chơi trò tìm kho báu với mẹ mình. Cái mẹ gọi là kho báu chính là nội tạng bà mổ từ thi thể ra, đầm đìa máu giấu khắp nơi trong bệnh viện, chờ Cận Phi Trạch đi tìm. Đối với Cận Phi Trạch mà nói, tìm kho báu của mẹ không khó, lúc mẹ chưa bị đưa vào bệnh viện tâm thần, họ thường chơi trò này, có điều lúc đó kho báu là chân tay của búp bê mà thôi.
Cậu biết mẹ thích giấu kho báu ở những nơi như thế nào, trong tủ lạnh, dưới sàn, trong ống thông gió, bà toàn giấu kho báu ở vài chỗ cố định. Nhưng ở bệnh viện này, hồn ma lảng vảng khắp nơi đã tăng độ khó của trò chơi tìm kho báu lên một cấp độ mới, Cận Phi Trạch không thể không dốc hết sức chạy trốn khỏi sự truy đuổi của ma quỷ, toàn thân đẫm máu ôm nội tạng thối rữa chờ đợi trời sáng, chờ mẹ đến tìm cậu.
"A Trạch thắng rồi," mẹ bật cười hì hì, "Mẹ cho A Trạch ăn ngon nhé."
Bà giơ nội tạng thối hoăng trước mắt Cận Phi Trạch, nói: "Ăn đi."
Sắc mặt Cận Phi Trạch trắng bệch, nói: "Mẹ, con không thể ăn cái này được."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play