8.
Gần thùng rác bên ngoài cửa hàng đồ hiệu, tôi lục được vài cái túi và hộp bị người ta vứt đi.
Hành khách vì tránh thuế nên chọn cách bỏ hộp lại sân bay trước khi xuất cảnh.
Tôi cẩn thận nhét mấy cái hộp vào chiếc túi trông còn lành nhất, xách theo xuống sảnh tầng một.
Lúc trước khi đi dò đường, tôi đã phát hiện ở đó có một tiệm lẩu Haidilao vẫn đang mở cửa.
Giờ tôi muốn “ké” một chỗ nghỉ miễn phí, còn phải tranh thủ “ké” thêm ít đồ ăn miễn phí nữa.
Đẩy cánh cửa kính nặng nề ra, hơi ấm và mùi thơm ngào ngạt của lẩu dầu bò ập vào mũi, một cô nhân viên với nụ cười ngọt ngào chạy ra đón: “Chào mừng quý khách, chị đi mấy người ạ?”
“Hai người.” Tôi tiện tay ném cái túi hàng hiệu nổi bật lên chiếc ghế bên cạnh, giọng khàn khàn, mệt mỏi: “Tìm cho tôi chỗ yên tĩnh, tôi đang chờ người.”
Ánh mắt nhân viên lướt qua túi xách, nụ cười càng tươi hơn: “Vâng vâng, mời chị bên này!”
Người có thể mua nhiều đồ hiệu thế kia, chắc chắn không thể là kẻ nghèo ăn chực.
Cô dẫn tôi tới một góc ghế sofa bọc đệm, có vách ngăn tạo không gian riêng tư.
Vừa ngồi xuống, tôi lập tức rút điện thoại, ngón tay lướt nhanh trên màn hình, bấm gọi một số không hề tồn tại.
Ngay khi “kết nối”, tôi bật khóc, giọng vang lên trong không gian yên tĩnh: “Tôi đang đợi anh ở Haidilao trong sân bay, tôi đã mua vé chuyến 3 giờ sáng đi Paris. Anh không tới thì cả đời đừng mơ gặp lại tôi!”
Tôi đập mạnh điện thoại xuống bàn, khoé mắt lập tức ngân ngấn nước.
Cô nhân viên vội vã mang tới một bát chè tuyết nhĩ bốc khói và đĩa trái cây nhỏ, giọng mềm mại như nước: “Chị à, đừng giận nữa, uống chút nước cho dịu cổ họng nhé? Bạn trai làm chị buồn à?”
Giọng tôi nghèn nghẹn: “Cảm ơn, nghĩ đến chuyện anh ta đang ở bên người con gái kia là tôi không nuốt nổi.”
Cô đặt bát chè xuống trước mặt tôi: “Càng buồn càng phải ăn. Không ăn no thì lấy đâu sức mà chờ đến cảnh truy thê máu chó cuối phim.”
Tôi gật đầu, cầm lấy bát chè, nhấp từng ngụm nhỏ. Chất ngọt ấm trượt qua cổ họng khô khốc, cơn đói trong bụng gào thét, nhưng lúc này không thể lộ ra!
Nhân viên lại mang tới một bát trứng hấp miễn phí.
Tôi “ngẩn ngơ” đứng dậy đi lấy nước chấm, tranh thủ xúc ba muỗng đầy bò viên cho vào bát trứng hấp.
Quay lại chỗ, tôi cố kiềm chế bản năng ngấu nghiến, ngồi ăn chậm rãi bằng tư thế tao nhã nhất, ánh mắt liếc chừng nhân viên và quản lý.
Nhân viên phục vụ như gắn ra-đa.
“Chị ơi, trông chị vẫn chưa vui chút nào, hay thử súp cà chua bọn em mới ra mắt? Vừa chua chua ngọt ngọt, ăn vào là thấy khỏe.”
Một bát súp cà chua màu đỏ hấp dẫn được đặt trước mặt tôi.
“Để em lấy thêm đồ ăn vặt nhé!”
Một đĩa khoai tây chiên miễn phí được mang đến tiếp theo.
“Bạn trai chị vẫn chưa liên lạc gì ạ?” Cô ta lại ghé tới, ánh mắt đầy tò mò và thương cảm, sốt ruột còn hơn cả tôi.
Báo động đỏ trong đầu tôi vang lên – cô ấy hỏi quá nhiều rồi!
Tôi lập tức nhập vai, nước mắt lại trào ra, giọng run rẩy: “Anh ấy thật sự không cần em nữa sao? Thật ra em không định đi đâu cả…”
Tôi cúi đầu, hai vai run lên dữ dội.
“Thôi đừng khóc nữa!” Cô nhân viên hoảng lên, vội ôm tới một con gấu bông to tướng nhét vào tay tôi: “Để nó ở cạnh chị nhé! Chị đẹp thế này, anh ta chắc chắn sẽ hối hận!”
Tựa vào con gấu bông lông mềm mại, cơn mệt mỏi như thủy triều ập đến.
Chỉ số thể lực của tôi đang cảnh báo, tôi buộc phải nghỉ ngơi!
Tôi lén cài báo thức rung lúc 2 giờ sáng, sau đó “kiệt quệ” ôm gấu cuộn người trên ghế sofa, khẽ nhắm mắt lại.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, tôi chỉ mong mình đừng bị đuổi ra ngoài.
Không rõ đã ngủ bao lâu, nhân viên đột nhiên lay tôi dậy: “Chị ơi, hình như chuyến bay của chị sắp cất cánh rồi đó?”
Điện thoại tôi lập tức rung lên dữ dội – là báo thức tôi đã cài trước.
Trong khoảnh khắc đó, tôi chộp lấy điện thoại, không nhìn màn hình, hét thẳng vào máy câu thoại đã chuẩn bị từ trước: “Tôi đợi anh bốn tiếng ở Haidilao! Anh vẫn không chịu tới à?! Người phụ nữ kia quan trọng đến vậy sao? Tôi đi đây, thật sự đi rồi! Anh có thể đến nhìn tôi một cái được không?!”
Tôi cúp máy, nhào vào lòng gấu bông, giả vờ khóc nức nở.
Quản lý dừng lại, lắc đầu rời đi.
Nhân viên phục vụ còn mang thêm một tấm chăn mỏng.
Tôi ngủ trọn đêm trên ghế sofa êm ái đó.
Sáng sớm hôm sau, khi tôi chuẩn bị rời đi, cô nhân viên còn chu đáo mang đến sữa đậu nành, cháo và trứng trà – tất cả đều miễn phí, ánh mắt đầy khích lệ: “Cố lên chị nhé! Rời xa kẻ tồi tệ đó, chị nhất định sẽ gặp được người tốt hơn! Chúc mừng chị bắt đầu lại!”
Vì tôi không gọi món, nên chẳng phải trả tiền.
Tôi khẽ nói cảm ơn, xoay người bước ra khỏi cửa kính.
Chỉ số thể lực đã hồi đầy, chỉ số đói cũng vậy.
Cách này đúng là hơi mặt dày, và chỉ dùng được một lần – mà tôi thì đã xài mất rồi.
9.
Trò chơi bước sang ngày thứ năm.
Vừa ra khỏi Haidilao, tôi đụng ngay phải Ngô Trì và nhóm người của hắn.
Đội hắn giờ đã phình lên hơn hai mươi người, họ đang chia bánh quy.
Chỉ cần liếc nhìn bao bì, đầu tôi “ầm” một tiếng — đó là bánh quy của tôi, mỗi gói tôi đều cố ý xé một góc để đánh dấu.
Tôi giận dữ bước tới: “Ngô Trì, là mày ăn trộm bánh quy của tao!”
Ngô Trì cười toe toét, chìa cho tôi một gói: “Đừng giận mà. Tao đã nói mày nên gia nhập đội của tao rồi, chính mày không nghe.”
“Trả bánh lại cho tao.”
“Mày nhìn đi, đồng đội tao có ai muốn trả không?” Ngô Trì chỉ về phía sau. Hơn hai mươi cặp mắt nhìn tôi, đầy thèm khát và chiếm hữu.
Tôi cầm lấy gói bánh hắn đưa, lùi lại một bước: “Bây giờ còn gia nhập được không?”
“Trễ rồi chị à.” Ngô Trì cười nhàn nhạt, vẻ ngoài vẫn hiền lành vô hại: “Trò chơi này ngay từ đầu đã không phải cuộc chơi đơn độc. Người chơi chỉ có thể sống sót bằng cách lập nhóm, cướp lấy tài nguyên từ người khác.
Chị không tiền, không đồ ăn, chẳng còn chút giá trị nào.”
Đúng lúc đó, hệ thống phát ra chỉ thị:
【Chào mừng bước vào ngày thứ năm, để tăng độ ‘thú vị’ của trò chơi, bắt đầu từ hôm nay toàn bộ máy nước trong sân bay sẽ dừng cung cấp. Nguồn nước ở nhà vệ sinh bị ô nhiễm, không được uống.】
Người chơi trên kênh công khai lập tức bùng nổ:
“Thú vị cái đầu nhà mày á!”
“Không có nước? Còn ba ngày nữa?! Muốn chơi chết tụi tao hả?!”
Cả đội của Ngô Trì cũng bắt đầu rối loạn, nỗi sợ lấn át niềm vui ngắn ngủi khi chia được đồ ăn.
Nước — thứ quý giá hơn cả đồ ăn.
Nhưng Ngô Trì chẳng chút hoảng hốt, hắn giơ tay dập yên dư luận, giọng vẫn điềm tĩnh, nhưng đầy uy lực: “Hoảng cái gì? Chỉ là nước thôi mà.”
Hắn liếc xéo tôi, rồi quay lại bảo với đám người: “Những người chơi khác còn nước, cướp lấy là được.”
Trái tim tôi lạnh toát. Chưa kịp bỏ chạy, hơn hai mươi ánh mắt đỏ ngầu đã khóa chặt vào tôi. Đám người như bầy linh cẩu đánh hơi thấy mùi máu, điên cuồng lao tới!
“Buông ra! Đó là của tôi!” Tôi cố ôm chặt ba lô, nhưng hai tay sao địch lại đám đông.
Dây kéo bị giật đứt, khóa kéo bị xé toạc, hai chai nước nặng trịch bị cướp phăng. Mấy gói đường sót lại cũng rơi tung tóe, ngay lập tức bị tranh nhau vơ sạch.
Tôi bị xô ngã, Ngô Trì nhìn xuống tôi, lạnh tanh nói: “Tha cho mạng của mày là nhân đạo lắm rồi, cút đi.”
Tôi bật dậy bỏ chạy, không phải vì sợ hắn, mà vì tôi còn phải giành lại nguồn nước.
Tôi phải đến được chỗ đó trước khi người khác nghĩ ra — khu vứt bỏ chất lỏng!
Theo quy định an ninh sân bay, hành khách không được mang chất lỏng vượt quá 100ml, nên tại các trạm kiểm tra sẽ có những thùng rác đặc biệt để bỏ nước uống, nước khoáng, nước trái cây…
Khu an ninh chuyến nội địa, ba thùng nhựa trong suốt cao ngang người xếp thành hàng.
Bên trong đầy những chai nước khoáng uống dở, nước tinh khiết còn nguyên, nước tăng lực, nước có ga, trà, nước trái cây, màu sắc rực rỡ.
Hai NPC mặc đồng phục kiểm tra đứng gần đó. Lao vào lục thùng là không khả thi, sẽ khiến bảo an chú ý.
Không thể chờ thêm! Cơ hội chỉ đến trong tích tắc!
Tôi lập tức đổi vẻ mặt thành hoảng loạn cực độ, bước nhanh về phía trạm kiểm tra, mục tiêu là mấy cái thùng kia.
“Làm ơn nhường đường!” Giọng tôi khàn khàn, gần như khóc, chen qua đám người đang xếp hàng, thành công thu hút sự chú ý của nhân viên.
“Cô gì ơi, xếp hàng đi!” Một anh kiểm tra trung niên cau mày chặn tôi lại.
“Xin lỗi, xin lỗi anh ơi!” Tôi nói nhanh như tên bắn, vừa lo lắng vừa hoảng hốt chỉ vào thùng rác: “Hình như nhẫn của tôi rơi vào đó rồi! Là di vật của bà nội tôi! Là món duy nhất bà để lại cho tôi! Làm ơn cho tôi tìm một chút thôi, xin anh đấy!”
Nước mắt tôi trào ra đúng lúc, cực kỳ chân thật.
Anh nhân viên ngẩn người, rồi dịch người qua: “Nhanh lên! Đừng ảnh hưởng người sau!”
“Cảm ơn anh! Cảm ơn anh rất nhiều!” Tôi cúi đầu liên tục, nhào tới thùng.
“Để không ảnh hưởng ai, tôi mang mấy túi rác ra ngoài tìm.” Tôi nhanh chóng lôi cả ba túi rác trong thùng ra, kéo đến chỗ khuất sau tường.
Tuyệt vời, ngần ấy nước, đủ để tôi sống sót qua ba ngày còn lại.
Tôi nhanh chóng chọn ra một túi, nhét đầy những chai chưa khui, rồi rời khỏi khu kiểm tra, tim đập thình thịch.
Tôi không dám dừng lại, chui thẳng vào một nhà vệ sinh dành cho người khuyết tật gần đó, khoá chặt cửa lại.
Không thể để ai biết tôi có nhiều nước như vậy!
Tôi trèo lên bồn cầu, mở trần nhà lên, giấu một phần nước vào bên trong.
Sau đó lại ra ngoài, tìm vài khe hở khác để cất chỗ còn lại.
Tôi chạy qua khu kiểm tra chuyến quốc tế, lặp lại y chang, kiếm thêm được một đống nước nữa và tiếp tục giấu kín.
Không phải vì tôi tham lam.
Mà bởi tôi đã có một kế hoạch lớn hơn.